Huống hồ, trong giai đoạn này, Thương Uyên chưa làm gì sai. Hắn ghét nguyên chủ cũng bởi vì nguyên chủ tự chuốc lấy. Mà nàng đâu phải nguyên chủ, sau này đối đầu với nam nữ chính cũng chỉ là do mâu thuẫn lợi ích mà thôi, chẳng có ai đúng ai sai.
Hơn nữa, nàng đã kết thù với nữ chính, vậy thì nữ phụ độc ác và nhân vật phản diện vốn nên chung một phe.
Từ phía sau, ánh mắt Thương Uyên tối sầm lại, chăm chú nhìn theo bóng lưng đang rời đi của nàng.
Tô Trà… nàng muốn chết!
Trước kia, nàng có thể nhục mạ hắn, tiêu xài sạch tiền bạc của hắn, những điều đó hắn đều nhịn được. Nhưng chạm vào ranh giới cuối cùng của hắn thì tuyệt đối không thể tha thứ!
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Tô Trà tìm một bộ váy dài màu xanh nhạt ít gây chú ý nhất trong đống quần áo cũ của nguyên chủ.
Nhìn quanh căn phòng nghèo đến mức không có nổi một lọ thuốc trị thương, nàng bỗng nhớ về phòng làm việc đầy đủ trang thiết bị của mình cũng như không gian tùy thân tràn ngập vật tư.
Chợt, một tia sáng lóe lên trong đầu!
Nàng nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, trong mắt tràn ngập sự kinh ngạc xen lẫn vui mừng. Không gian theo nàng xuyên đến đây! Toàn bộ vật phẩm bên trong vẫn còn nguyên!
Đây đúng là niềm vui ngoài mong đợi!
Nàng nhanh chóng lấy thuốc từ không gian ra để xử lý vết thương trên tay, đầu và lưng. Những chỗ không thể tự nhìn thấy, nàng đành tạm thời bôi thuốc giảm sưng bầm.
Sau một hồi suy xét, cuối cùng, nàng quyết định từ bỏ thuốc Tây có hiệu quả nhanh chóng mà chọn thuốc Đông y.
Dù thuốc Tây có thể chữa khỏi trong chớp mắt nhưng quá trình hồi phục quá nhanh sẽ gây chú ý. Hơn nữa, trong thế giới thú nhân này vốn chuộng Đông y, như vậy sẽ không khiến người khác nghi ngờ.
Nàng không trực tiếp kiểm tra vết thương của Thương Uyên nhưng từ nội dung trong truyện biết được vào ban đêm hoặc khi trời lạnh, chân hắn sẽ đau nhức không chịu nổi. Vậy nên nàng tạm thời chuẩn bị một ít thuốc điều dưỡng cơ thể và giảm đau, đợi có cơ hội sẽ kiểm tra kỹ hơn.
Sau khi đặt thuốc sắc cho Thương Uyên lên bếp, nàng định nấu cơm thì phát hiện ra gian bếp trống trơn đến mức đáng thương. Ngoài vài củ khoai lang, khoai tây và một ít gạo ra thì chẳng còn gì để ăn nữa.
Thở dài, nàng lần theo ký ức nguyên chủ tìm đến khe suối sau núi, bắt được hai con cá tươi. Sau đó, nàng lại tốn cả buổi sáng để tìm thêm hành dại, gừng dại và một ít rau rừng.
Thú nhân ở thế giới này thích săn bắt con mồi to chứ không hứng thú với những loài cá nhỏ vừa khó ăn vừa có mùi tanh. Vì thế, cá trong suối rất nhiều, hầu như không ai bắt.
Trên đường về, nàng còn tiện tay hái vài nhành hoa tú cầu màu lam rực rỡ, cắm vào ống trúc trong nhà để trang trí.
Dùng nguyên liệu sẵn có, nàng làm được hai món mặn, một bát canh, vừa kịp lúc thuốc của Thương Uyên sắc xong.
Lúc này, ở ngoài sân, Thương Uyên đang dùng dao xương tỉ mỉ gọt giũa một khúc gỗ.