“Chân, con thế này là sao?”
Lão tổ mẫu vội vã chạy đến, nắm chặt lấy vai Đường Tranh, gương mặt có chút nghiêm trọng. Với chuyện này, Đường Tranh hoàn toàn có thể hiểu được — dù là chuyện tốt hay xấu, bất cứ điều gì mới lạ, con người đều không tiếp nhận ngay, mà phản ứng đầu tiên luôn là sợ hãi.
Chỉ trong một khoảnh khắc, Đường Tranh đã nhanh chóng ứng biến, giả vờ sợ hãi đúng kiểu một đứa trẻ nên có:
“Con… Con mấy hôm nay đầu cứ đau… Có người, có người nói với con, là tổ tiên… Nói rất nhiều điều kỳ lạ…”
Chuyện thần linh ma quỷ luôn dễ khiến người ta tin, nhất là trong xã hội nguyên thủy như thế này. Quả nhiên, sắc mặt lão tổ mẫu từ kinh ngạc chuyển thành dịu dàng và vui mừng.
“Tổ tiên nói gì?”
“Nói người bẩn thì dễ bệnh, nhất là trẻ con… Sạch sẽ thì mới khỏe mạnh.”
Lời này nghe ra cũng hợp lý. Nghe nói bên kia dãy núi còn có một tộc thích sạch sẽ, sống được nhiều mùa quả hơn người bình thường.
Dù thật hay không, thì đó vẫn là điềm lành.
Lão tổ mẫu mỉm cười xoa đầu Đường Tranh:
“Được tổ tiên phù hộ, con là đứa có phúc khí.”
“Vâng.” Đường Tranh mỉm cười, không hề để ý tóc bị vò rối. Người già nhân hậu luôn khiến người ta cảm thấy thân thiết, khiến cô nhớ đến bà nội đã mất nhiều năm của mình — dù thực ra lão tổ mẫu này chỉ tầm tuổi mẹ cô mà thôi.
Cô ngồi bên cạnh lão tổ mẫu, bà đang xử lý một ít quả rừng — có hạt, có trái, nhìn nhỏ hơn thời hiện đại, chắc do không có phân bón nhân tạo. Hai đứa trẻ con thì đuổi nhau chơi đùa. Chi chỉ lớn hơn Đường Tranh một chút, chăm hai đứa nhỏ chẳng có vấn đề gì. Còn Sơn thì đang dùng một phiến đá bằng phẳng để mài giũa một viên đá khác, phát ra tiếng “xoẹt xoẹt” nhẹ nhàng.
Đột nhiên nhớ ra gì đó, Đường Tranh liền chạy về phía tây, hái một chiếc lá to bản từ bụi cây không rõ tên, cuốn lại thành hình nón, múc ít nước suối rồi chạy về phía Sơn, đổ nước lên viên đá đang mài.
“Nhóc làm gì đấy?” Sơn ngẩng đầu, hơi ngạc nhiên.
“Làm vậy mới không dễ bị gãy.” Cô giải thích. “Ma sát sẽ sinh nhiệt, đá nóng quá thì dễ nứt vỡ, nước giúp làm mát.”
Sơn tỏ ra vô cùng bất ngờ. Do chân tật nguyền, anh chỉ quanh quẩn trong tộc mài đá cho mọi người. Đúng là anh thường gặp tình trạng đá bị vỡ khi đang mài:
“Cái này… Cũng là tổ tiên dạy nhóc à?”
“Ừ.” Đường Tranh đáp bừa, rồi tò mò hỏi: “Con thử được không?”
“Dĩ nhiên rồi.” Sơn cười, bưng cả đống đá nhỏ từ bên cạnh đến: “Muốn làm gì? Chọn một cái đi.”
Cô nghĩ một lúc, thực ra cũng chưa cần gì đặc biệt, tiện tay chọn một viên đá dài, quyết định tập tành làm một cái đυ.c vậy.
Tấm đá khá dài, Đường Tranh và Sơn mỗi người một đầu, cặm cụi mài giũa công cụ của mình. Lão tổ mẫu ngồi bên cạnh nhìn đầy hứng thú, nhưng không lên tiếng gì.
Đến khi mặt trời dần lặn, Đường Tranh xoa xoa cánh tay đã mỏi nhừ, cây đυ.c trong tay cũng coi như đã thành hình — đầu đυ.c rộng chừng ba phân.
Lúc ấy, một nhóm người từ bên ngoài trở về — một đội nam, một đội nữ.
Bảy người đàn ông cao thấp không đều, vừa đi vừa cười nói vui vẻ, phía sau còn kéo theo một con nai lớn, trông như thu hoạch không tệ.
Chín người phụ nữ cũng ôm đầy trái cây trong lòng, ai nấy đều có vẻ vui mừng.
Đây chắc là một tiểu bộ lạc, Đường Tranh thầm nghĩ.
Tính luôn cả trẻ con, tổng cộng cũng chỉ có hai mươi hai người — xét ra chỉ tương đương một gia đình lớn mà thôi.
Thấy Đường Tranh trở nên sạch sẽ sáng sủa như vậy, ai cũng tỏ ra tò mò, vây quanh hỏi han, quan tâm xem cô đã khỏi bệnh chưa.
Con người nguyên thủy rất mộc mạc, thứ sự chân thành đơn thuần ấy lại khiến lòng người ấm áp. Sự bất an và lạc lõng trong lòng cô dường như cũng vơi đi phần nào.
Trời tối, họ bắt đầu nhóm lửa — vẫn là phương pháp xưa cũ nhất: Khoan gỗ lấy lửa. Một người đàn ông tên là Chương nhanh nhẹn dùng hai tay xoay tròn thanh gỗ dài, bên dưới lót lớp cỏ khô đã vò tơi làm bùi nhùi, đặt lên một khúc gỗ khác to hơn.
Chỉ tầm ba, bốn phút sau, đã có làn khói trắng mỏng manh bốc lên.
Chương cẩn thận nâng bùi nhùi lên, nhẹ nhàng thổi mấy hơi. Lửa bén, những đốm lửa nhỏ lách tách hiện ra trong lớp cỏ.
Anh đặt bùi nhùi vào đống củi xếp sẵn, rắc thêm ít lá khô, rồi cúi sát thổi tiếp vài hơi — lửa lập tức bùng lên.
Đường Tranh đã từng học lý thuyết về việc tạo lửa, nhưng đây là lần đầu tiên cô chứng kiến cảnh khoan gỗ lấy lửa thật sự ngoài đời. Nguyên lý thì đơn giản, nhưng nhìn tận mắt vẫn cảm thấy kỳ diệu vô cùng.
Một người đàn ông khác tên Phong dùng dao đá thuần thục lột da nai. Tay nghề của anh rất vững, tấm da được lột ra gần như nguyên vẹn.
“Cộng với tấm mấy hôm trước, chắc đủ đổi một tấm da mặc được rồi.”
Phong cười hề hề, mang tấm da nai mới lột xong đưa cho lão tổ mẫu giữ. Đường Tranh hơi sững người, trong ký ức cô cũng xác nhận được — họ không có kỹ thuật thuộc da. Tất cả da thú mặc trên người đều đổi từ Bộ Lạc Đá xa xôi về. Hai tấm da sống đổi một tấm da thuộc, lời lãi đúng là quá lớn.