Khương Nhiên chỉ thấy đầu mình càng lúc càng ong ong. Cảm giác mệt mỏi từ tận sâu trong xương tủy từ nhiều năm trước cứ như bị ai khơi lại.
Ra là vậy...
Nhiệm vụ lần trước còn sót lại bug, nên giờ cái Thiên Đạo dở hơi kia lại lôi nàng về vá lỗi. Chẳng phải lần trước đã nói xong rồi sao, đã thỏa thuận là hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ được về yên ổn dưỡng già cơ mà? Cưỡng ép lôi người ta lại như này là đang vi phạm hợp đồng đó!
“Không được. Các người phải nghĩ lại cho kỹ.” Nàng hít một hơi thật sâu, tay chống lên trán, giọng nói càng thêm mệt mỏi: “Giờ ta thật sự không có tu vi, cũng không có năng lực gì cả. Kể cả ta có lòng muốn giúp thì cũng lực bất tòng tâm.”
“Không sao.” Thiên Đế thấy nàng bắt đầu dịu giọng thì sắc mặt cũng liền sáng lên: “Khương tiểu hữu có lòng là đủ rồi. Còn Ma Uyên cũng không phải chuyện có thể giải quyết trong một sớm một chiều, chúng ta cũng không cần quá vội.”
Thiên Đạo không bao giờ sai được.
“Haizz…”
Khương Nhiên thở dài, chán nản: “Vậy rốt cuộc các ngươi muốn ta làm gì? Phong ấn Ma Uyên? Hay tiêu diệt đám Ma Thần kia?”
Làm nhanh cho xong đi rồi còn về nhà… dù gì thì ta đây Tru Ma cũng không phải lần đầu.
“À, cái đó thì không cần đâu!”
Không ngờ Thiên Đế lại khoát tay lia lịa, vẻ mặt như thể nàng vừa hiểu lầm gì rất nghiêm trọng: “Sao có thể để Khương tiểu hữu làm chuyện nguy hiểm như vậy được!”
“Vậy thì ta phải làm gì?” Khương Nhiên nheo mắt.
Không lẽ còn đang giấu tiết mục phụ nào khác nữa à?
“Khương tiểu hữu, ngươi chỉ cần giữ tâm trạng vui vẻ, chăm sóc bản thân cho tốt, trở thành tiểu công chúa hạnh phúc của Tiên Giới là được rồi!” Thiên Đế nở nụ cười từ ái như đang phát phiếu bé ngoan.
“Hơ?”
Cái quần què gì thế này?
Đối phương giờ lại chủ động yêu cầu ta nằm dài ăn no chờ chết, thế là như thế nào ấy nhở?
“Khoan đã, người xác định... ý ta là... ta thực là người có thể phong ấn Ma Uyên, cứu vớt Lục giới thật hả?” Khương Nhiên chỉ tay vào mũi mình, biểu cảm tràn đầy nghi hoặc.
“A, chết thật! Ta còn chưa nói cho ngươi biết sao?” Thiên Đế thoáng chút sững người, như vừa sực nhớ ra gì đó, sau đó lại rất nhanh đáp: “Trong thánh dụ Thiên Đạo ấy mà, người được chỉ định để cứu Lục giới thật ra... cũng không phải là ngươi đâu.”
“...Ủa alo? Thế thì đấy là ai?” Khương Nhiên trợn mắt.
“Là người mang huyết mạch của ngươi.” Thiên Đế tỉnh bơ nói: “Theo lý thuyết thì hẳn sẽ là... con của ngươi!”
“...”
Trò đùa này hơi lố quá mức cho phép rồi đấy nhé!
“Chờ chút đã!”
Khương Nhiên vò đầu bứt tóc, nàng cảm thấy não mình có thể sắp nổ tung đến nơi rồi.
“Nếu ta không nhớ nhầm thì hình như ta chưa có đứa con nào cả. Mà đến bạn trai ta còn chưa từng có nữa là!”
“Ta biết mà!”
Thiên Đế không hề bất ngờ, bà còn nhẹ nhàng vỗ vai nàng như thể cũng cực kì đồng cảm: “Ngay hôm ngươi được triệu hồi tới đây, ta cũng đã cho Y Tiên kiểm tra rồi, thân thể của ngươi đúng là hoàn toàn chưa từng mang thai lần nào.”
Nói đến đây bà đột nhiên ho nhẹ một tiếng, sau đó bà còn mất một giây để chỉnh lại sắc mặt cho nghiêm túc rồi trịnh trọng phán nốt một câu: “Thiếu nữ dũng cảm à, vì tương lai của Lục giới, ngươi hãy mau chóng tìm đạo lữ mà song tu đi!”
“...”
Ta xin phép được câm lặng. Cạn lời.
“Nếu ngươi chưa có khái niệm gì về chuyện này thì cũng không sao.” Thiên Đế hào hứng nói tiếp: “Ta có thể đề cử cho ngươi vài người. Tiên giới ta vẫn còn rất nhiều thanh niên tài tuấn chưa hề có đôi có cặp!”
Vừa nói bà vừa lôi ra một cuộn giấy dày cộp như quyển gia phả mười đời, sau đó rất thản nhiên nhét thẳng vào tay Khương Nhiên.
“Đây là danh sách nam tiên độc thân chất lượng cao của Tiên giới chúng ta, ngươi cứ xem trước cho biết nhé.”
“...”
“Đương nhiên cũng không chỉ riêng Tiên giới.” Thiên Đế càng nói càng hăng: “Khắp Lục giới ta, từ người phàm tới yêu quái, từ chính thống tới ngoại tộc, dù là người giàu hay kẻ hèn, chỉ cần ngươi thấy ưng mắt thì bản đế sẽ lập tức làm chủ ban hôn cho ngươi, đưa đến tận giường... À không, đưa đến trước mặt cho ngươi chọn lựa!”
“...”
Đậu móa!