Cho nên dù là ai đi chăng nữa chắc cũng sẽ không thể liên hệ nàng của hiện tại với vị nữ anh hùng “Nhiên Tranh” từng tung hoành Lục giới hơn ngàn năm trước.
Không biết mấy người quen cũ trước kia giờ còn ở đây hay không, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại,nếu chỉ cần bản thân mình sống yên ổn, bình an qua hết đời này thì chắc cũng không đến nỗi khó khăn lắm.
Còn cái thanh kiếm rách nát kia, thật ra nó nhận ra nàng cũng chỉ vì nó từng là pháp kiếm bản mệnh của nàng ở kiếp trước, cho nên mới quá quen thuộc với nguyên thần của nàng như vậy. Miễn là nàng không chủ động gọi nó thì nó chắc cũng sẽ chẳng làm lộ ra thân phận gì đâu.
Còn cái chuyện nhận lại người quen cũ á...
Thôi xin miễn đi! Đừng có nói đùa!
Trước đây, cái đoạn thời gian ngay trước khi xuyên trở về nhà, quả thực nàng đã làm không ít chuyện mất nết. Người thì bị nàng chọc cho tức chết, kẻ thì bị nàng chơi khăm đến độ thù hận không đội trời chung. Nàng gần như đắc tội khắp một lượt hết cả Lục giới, ai nấy gặp nàng cũng đều căng như dây dàn, chỉ hận không thể trực tiếp đem “Nhiên Tranh” ra nghiền thành tro bụi.
Nàng nghĩ thử một chút, tự đặt mình vào vị trí bọn họ, nếu như họ biết nàng vẫn bây giờ còn sống thì đừng nói gì đến chuyện ôn lại chuyện xưa, e là đến cơ hội mở miệng chào hỏi cũng không có, chỉ cần vừa thấy mặt thôi là đã bị diệt từ trong trứng nước luôn rồi.
Đương nhiên, nàng cũng có thể giống như trước kia cắn răng chịu đựng, lặng lẽ từng bước bò dậy từ trong đáy bùn, cứ thế khiêm tốn cúi đầu sống qua ngày, hèn mọn tích góp tu vi khoảng vài trăm năm để bắt đầu lại từ đầu, như vậy cũng có thể coi lại miễn cưỡng giữ được mạng chó.
Nhưng mà...
Nàng thật sự không muốn quay lại con đường cũ ngày ấy nữa. Mấy ngàn năm trước đã làm hao hết tâm lực, mài mòn hết cả xương cốt của nàng rồi. Bây giờ nàng đã già rồi, cũng mệt mỏi rồi, nàng không còn muốn cố gắng nữa. Bây giờ nàng chỉ muốn nằm một chỗ ăn no chờ chết mà thôi!
Làm người đã “về hưu”, ước mơ duy nhất của nàng chỉ còn là nhân sâm, kỷ tử, phích nước ấm, sáng sáng dắt chó đi dạo đánh cờ, chiều ra quảng trường múa vài bài quyềndưỡng sinh. Bây giờ còn phấn đấu cái quần gì nữa? Về hưu là phải có phong cách của người về hưu!
Cho nên hiện tại điều quan trọng nhất là phải bảo vệ cẩn thận cái thân phận nghỉ hưu này, sống chết gì cũng không thể để ai nhận ra quá khứ một thời của nàng.
Ngay lúc nàng còn đang miên man suy nghĩ, bên ngoài điện bỗng truyền đến một tiếng tranh cãi, giọng điệu không cao nhưng rõ ràng có chút phẫn nộ: “Không được! Điện hạ không nói sẽ mở cửa tiếp khách, bất cứ ai cũng không được tự ý xông vào!”
Nàng ngẩng đầu lên thuận miệng hỏi một câu: “Có chuyện gì vậy, Thanh Giác?”
Bên ngoài im lặng một lúc, sau đó mới thấy Thanh Giác bước vào, gương mặt tiểu tiên cô đang tràn đầy khó chịu, ánh mắt còn mang theo một chút tức tối. Mà ngay sau lưng nàng ấy lại có một người đàn ông lặng lẽ lù lù đi theo.
Chỉ thấy người kia mặc một bộ tiên bào thanh y tinh xảo, rõ ràng đã chỉnh trang kỹ càng trước khi đến. Đầu tóc cũng được chải chuốt cẩn thận, dùng phát quan và trâm cài cố định gọn gàng, dáng dấp trông cũng được xem là tuấn tú, nhìn qua thì cũng có khá vẻ nho nhã phong độ.
“Điện hạ, người này…” Thanh Giác cau mày, khi nàng ấy vừa định lên tiếng thì nam tiên kia đã nhanh hơn một bước, chắp tay hành lễ, nói giọng điềm đạm: “Kỳ Linh Sơn Địa tiên - Bặc Tỳ, xin tham kiến Phụng Thiên Điện hạ.”
Nói xong câu giới thiệu rồi hắn mới chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt bình thản lướt qua gương mặt Khương Nhiên rồi nhẹ nhàng dừng lại với vẻ lưu luyến như mang theo vô hạn thâm tình.
Chỉ có điều, cái điệu bộ thâm tình kia lại chỉ dừng ở bề mặt mà không thể chạm tới được đáy mắt, trông cứ như đang cố tình diễn cho nàng xem vậy.