“Tình cảnh khi đó tuy khốc liệt là vậy, nhưng cũng may khi xưa các bậc tiền bối đã cầm Thiên Kiếm suốt mấy ngàn năm chinh chiến mới có thể diệt sạch Ma Đạo, dựng lại uy nghiêm trời đất, rồi mới gây dựng nên Lục giới bình yên như bây giờ. Minh Hi ta tuy không sinh ra vào thời loạn lạc khi đó nhưng cũng hiểu rõ gian khổ thuở ấy thế nào. Nay ta đã gánh vác trách nhiệm gìn giữ Lục giới, đương nhiên cũng sẽ dốc hết sức mình để bảo vệ thế gian này được yên ổn.”
Thiên Đế nói nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng giọng bà lại mang đầy vẻ trang nghiêm. Ánh mắt cũng vô cùng kiên định như thể đang tuyên bố một lời thề bằng cả tính mạng, thậm chí uy áp trời đất quanh thân bà cũng theo đó mà bất chợt nặng nề thêm mấy phần.
“Vậy rốt cuộc chuyện này thì có liên quan gì đến việc người triệu hồi ta tới đây?” Khương Nhiên hỏi thẳng, giọng còn mang chút nghi ngờ.
“Tất nhiên là có chứ.” Minh Hi gật đầu nhẹ sau đó nói tiếp: “Sau trận đại chiến năm xưa, ba ngàn Ma Thần tuy đã bị tiêu diệt nhưng dù sao chúng cũng vẫn là Ma Thần. Trước khi chết, thần niệm của chúng đã không tan hết tụ lại thành một vùng hắc ám gọi là Ma Uyên. Từ đó đến nay, nơi đó vẫn luôn âm thầm dao động, như đang chờ đợi một cơ hội để có thể quay trở lại Lục giới.”
“Ma Uyên?" Khương Nhiên bỗng ngẩn người ra. Trước khi chết ở lần trước, nàng đâu có từng nghe nhắc đến cái thứ này?
“Không sai.” Minh Hi nghiêm mặt nói: “Ngày Ma Uyên mới thành hình, may mà đã được Vô Trần Thiên Tôn kịp thời phát hiện ra và phong ấn lại. Nhưng hơn một ngàn năm trôi qua phong ấn ấy đang trở nên yếu dần, dao động từ Ma Uyên cũng ngày một rõ ràng hơn. Ai cũng biết sớm muộn gì nơi ấy có ngày rồi cũng sẽ bùng phát trở lại. Đến lúc đó, nếu như ba ngàn Ma Thần thật sự sống lại thì Lục giới e là lại rơi vào cảnh đại họa lần nữa.”
“…”
Khương Nhiên khẽ nhíu mày. Thiên Đạo trước đó không nói gì về chuyện này với nàng cả!
Mà mấy tên Ma Thần kia đến thần cách cũng đã bị nàng bóp nát cả rồi cơ mà, sao lại còn cơ hội sống lại được chứ?
“Suốt ngàn năm nay, Tiên giới cùng các vị Thiên Tôn đã nghĩ đủ mọi cách để củng cố phong ấn nhưng hiệu quả cũng chẳng được bao nhiêu. Không ai có thể tìm ra cách giải quyết triệt để. Mãi cho đến trăm năm trước khi Thiên Cơ Tinh Quân tiền nhiệm đã hiến tế toàn bộ tu vi cả đời để cầu hỏi Thiên Ý, sau đó mới được Thiên Đạo chỉ cho một con đường. Và con đường ấy dẫn thẳng tới ngươi.” Minh Hi vừa nói vừa nhìn sang nàng.
Không thể nào…
Trong lòng Khương Nhiên khẽ động, nàng dè chừng dò hỏi: “Là ta sao?”
Chẳng lẽ kiếp trước nàng đã vứt bừa cái vỏ ngụy trang trúng ngay trận pháp linh thiêng nào đó thật à?
“Đúng là ngươi.” Minh Hi gật đầu dứt khoát: “Chúng ta dựa theo chỉ dẫn để khởi động cổ trận trong truyền thuyết, sau khi thành công thì người xuất hiện giữa trận chính là ngươi."
Một giây trước nàng vẫn còn là người bình thường, một giây sau đã phải thành chúa cứu thế. Thiên Đạo này đang coi người ta là vé số phải không?
“Khoan đã!” Khương Nhiên ôm trán, hai mắt khẽ đảo, nàng bất đắc dĩ nói với giọng mệt mỏi: “Người nhìn cho kỹ đi, hiện tại ta chẳng có tu vi gì, một chút pháp thuật cũng còn không biết. Đến cả ám tiên các người còn bó tay thì ta biết làm gì được chứ? Các người chắc chắn là đã không tìm nhầm người thật hả?”
“Thánh dụ Thiên Đạo sẽ không sai đâu.” Minh Hi vẫn không lay chuyển: “Hơn nữa, khi ngươi vừa bước vào Thượng Thanh Điện là Thiên Đạo Chi Kiếm lập tức thức tỉnh, hơn nữa còn phát ra tiếng kêu. Việc này trước nay chưa từng xảy ra. Chừng đó cũng đã đủ để chứng minh ngươi chính là người được chọn.”
“Không giống nhau!” Khương Nhiên lập tức phản bác: “Cái kiếm rách kia thì biết cái gì chứ!”
“Không giống chỗ nào?”
“…”
Nàng đành cắn răng im lặng.
Không lẽ giờ nàng lại bảo đó là bản mệnh kiếm kiếp trước của nàng, chẳng qua là nó nhận ra khí tức của nàng nên mới kêu lên một câu chào hỏi à?
“Ta biết chuyện này đến quá bất ngờ với ngươi.” Minh Hi lại dịu giọng nói: “Trong mắt ngươi, có lẽ ngươi chỉ là vô tình bị cuốn vào đến nơi này. Nhưng chuyện này thực sự liên quan đến sự sống còn của Lục giới, mong Khương tiểu hữu rộng lònglượng thứ. Ngươi yên tâm đi, chỉ cần ngươi giúp được việc phong ấn Ma Uyên thì sẽ trở thành ân nhân của cả Lục giới. Dù ngươi có yêu cầu gì thì chúng ta cũng sẽ hết lòng đáp ứng.”
Nói xong câu này Minh Hi còn nghiêm túc tuyên thệ trước trời đất, thề rằng chỉ cần là vì tiêu trừ Ma Uyên, bà sẵn sàng làm bất cứ điều gì kể cả việc trái với chính đạo.
Thái độ ấy, vẻ mặt ấy khiến người ta khó lòng mà từ chối.