"Nếu không phải Lục giới có chút chuyện cấp bách cần xử lý thì ta đã sớm đến Phù Vân Điện thăm ngươi rồi! Ngươi tuyệt đối đừng để bụng đấy!"
Thiên Đế vừa nói vừa nắm lấy tay nàng lắc mạnh, mười phần thân thiết như vừa gặp lại cố nhân, bà cứ liên tục hỏi han: "Sống ở Tiên giới ngươi có quen không? Cơ thể đã khá hơn chưa? Có chỗ nào không thoải mái không? Muốn ta gọi Y Tiên tới khám cho ngươi không?"
"Không cần, không cần, ta rất khỏe." Khương Nhiên có chút bối rối muốn rút tay về: "Đa tạ bệ hạ."
"Không cần khách khí như vậy!"
Thiên Đế cười càng nhiệt tình hơn: "Ngươi còn chưa biết sao? Mấy ngày trước ta đã nhận ngươi làm nghĩa nữ rồi, từ nay về sau ngươi chính là công chúa Phụng Thiên của Tiên giới! Nếu ngươi bằng lòng thì cứ gọi ta một tiếng Mẫu Hoàng!"
"..."
Nàng có cảm giác người ta đang chiếm lợi từ mình, hơn nữa nàng còn có chứng cứ.
Thiên Đế càng nói lại càng hưng phấn, đổi hẳn sang dáng vẻ của một bà mẹ già yêu thương con cái: "Phụng Thiên à, ngươi vừa đến mà Thiên Đạo Chi Kiếm đã có phản ứng mạnh như vậy, chứng tỏ là chúng ta không tìm nhầm người. Tương lai ngươi nhất định sẽ trở thành công thần của Lục giới!"
"Ờ hờ hờ... Theo lời Thanh Giác, ta là bị các ngươi dùng trận pháp triệu hoán đến đây đúng không?"
Khương Nhiên không vội bàn đến quan hệ mẹ con bất thình lình này, mà nàng chuyển chủ đề sang hỏi thẳng: "Ta chỉ là một người bình thường, tại sao các ngươi lại gọi ta đến đây? Các ngươi có mục đích gì?"
Thiên Đế sững lại một chút, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ nhiệt tình ban đầu, dường như cũng sớm đoán được nàng sẽ hỏi như vậy nên cũng mỉm cười ôn hòa: "Chuyện này nói ra rất dài dòng. Không bằng người cứ theo ta vào trong, ta sẽ nói rõ mọi chuyện cho ngươi. Yên tâm đi, chúng ta triệu hoán ngươi đến đây tuyệt đối không có ác ý."
Nói rồi, bà bước lên phía trước, ra hiệu cho nàng đi cùng.
Khương Nhiên không do dự mà lập tức bước theo.
Nhưng thay vì đi vào chính điện phía trước, Thiên Đế lại dẫn nàng đến một khu viện tử tràn ngập tiên khí mờ ảo bên cạnh, đồng thời mời nàng ngồi vào một đình viện thanh nhã.
Có lẽ vì muốn xoa dịu sự căng thẳng và sốt ruột của nàng, bên ngoài đình là một hồ tiên trong suốt, mặt hồ phủ đầy những đóa sen hồng, hương thơm dìu dịu bay đến theo từng cơn gió nhẹ, khiến lòng người không khỏi thả lỏng.
Thiên Đế khẽ nâng tay, trên bàn đá trong đình lập tức xuất hiện một bộ trà cụ tinh xảo.
Bà vô cùng tự nhiên mà tự mình tỉ mỉ pha trà, sau đó rót một chén đưa cho Khương Nhiên, miệng vẫn nở nụ cười dịu dàng: "Ta tên Minh Hi, là Thiên Đế của nơi này. Phụng Thiên, ngươi đã hôn mê ba ngày rồi, nên ta vẫn chưa biết tục danh của ngươi là gì?"
"Khương Nhiên." Nàng đáp ngắn gọn.
"Ồ?"
Thiên Đế Minh Hi hơi khựng lại một chút, dường như nhớ ra điều gì đó, trên mặt bà thoáng hiện chút bất ngờ nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường, bà gật đầu cười: "Khương Nhiên, tên hay lắm!"
Bà khẽ nhấp một ngụm trà, ánh mắt cẩn thận quan sát nữ tử đối diện. Một phàm nhân không có tu vi, nhưng dù đối mặt với Thiên Đế cũng vẫn bình thản như thường, không hề có chút sợ hãi hay bị uy áp ảnh hưởng. Cảm giác cứ như thể trong mắt nàng Thiên Đế cũng chẳng khác gì người bình thường.
Đây cũng là đặc điểm của người đến từ ngoài Tiên giới chăng?
"Bệ hạ, giờ người có thể nói rồi chứ?" Khương Nhiên lên tiếng thúc giục.
"Đương nhiên."
Thiên Đế Minh Hi gật đầu, giọng bà điềm đạm: "Muốn nói về nguyên nhân triệu hoán ngươi đến đây thì không thể không nhắc đến chuyện xưa của Lục giới."
Bà thở dài một hơi, dường như đang hồi tưởng lại điều gì đó đau lòng, ngay cả giọng nói cũng trầm xuống: "Nói ra có thể Khương tiểu hữu không tin, nhưng thực ra Lục giới hiện nay đã từng đứng trước bờ diệt vong từ hàng ngàn năm trước. Khi đó, Thiên Đạo sụp đổ, tiên đạo tiêu tán, nhân gian lâm vào cảnh tận diệt. Toàn bộ Lục giới chìm trong ma đạo, ba ngàn Ma Thần hoành hành ngang ngược, tàn phá tất cả các giới. Không hề nói quá, lúc ấy Lục giới chẳng khác gì một cõi luyện ngục."
"Ừm." Khương Nhiên nâng chén trà lên nhấp một ngụm, nàng chẳng những tin mà còn vô cùng thấm thía. Cái gọi là luyện ngục đó nàng đã từng tự mình trải qua.