“À, đó là Thiên Đạo Chi Kiếm!”
Thanh Giác theo ánh mắt nàng nhìn lên kiếm, lập tức giải thích: "Khi bệ hạ đăng cơ Thiên Đế thì thanh kiếm thần này xuất hiện trên bầu trời Thượng Thanh Điện. Nghe nói rất nhiều năm trước, Lục giới từng rơi vào họa ma đạo khiến sinh linh lầm than. Trong trận chiến ấy, thanh kiếm này đã tru sát ba ngàn Ma Thần, mang theo sát khí cực kì nặng. Vì vậy, Thiên Đạo ban thưởng thanh kiếm này để uy hϊếp chúng tiên để nhắc nhở mọi người không được đi vào vết xe đổ, sa vào ma đạo như trước.”
“…Ừm.”
Tiên giới cũng có bản kiếm Damocles à?
“Điện hạ không cần lo lắng…”
Thanh Giác thấy nàng lặng thinh, tưởng nàng bị dọa, vội vàng trấn an.
“Thanh kiếm này tuy treo cao trên chín tầng trời, nhưng nghe đồn chỉ khi nào có tiên nhân nhập ma gây họa cho Lục giới, nó mới rơi xuống. Ngài không cần sợ hãi.”
“…”
Không phải, nàng chỉ cảm thấy thanh kiếm này khá quen thuộc thôi. Không lẽ nào...?
Khương Nhiên vội thu ánh mắt lại. Khi hai người đáp xuống bậc thang bạch ngọc trước Thượng Thanh Điện, đang chuẩn bị tiến vào thì nghe thấy một tiếng kiếm minh vang vọng tận mây xanh, sắc bén mà kiêu ngạo, trong chớp mắt đã vang vọng khắp toàn bộ Tiên Cung, thậm chí còn khuếch tán đến khắp Tiên giới.
Thanh kiếm trên bầu trời như cảm ứng được điều gì, thân kiếm khẽ run lên, kiếm áp chấn động dữ dội đến mức cả Thượng Thanh Điện cũng rung chuyển, trên mặt đất xuất hiện từng khe nứt.
Khương Nhiên trong lòng lộp bộp một cái. Chết tiệt, thật sự chính là thanh kiếm nát mà nàng từng dùng năm đó!
Chỉ là không ngờ sau bao năm, nó lại trở nên cao cấp đến vậy, khiến nàng nhất thời không nhận ra.
Thanh kiếm kia càng run rẩy dữ dội, kiếm khí tràn ngập, tựa hồ hưng phấn đến mức sắp bay xuống chỗ nàng. Cả Thượng Thanh Điện đều bị kiếm áp chấn động, đất rung núi chuyển.
Thanh Giác hoảng hốt ổn định thân hình, vội vàng đỡ lấy nàng: “Chuyện gì thế này? Thiên Đạo Chi Kiếm sao đột nhiên như vậy? Điện hạ, ngài không sao chứ…”
“Câm miệng!”
Khương Nhiên trừng mắt nhìn thanh kiếm trên không đang sủa nhặng xị, không thể không quát một tiếng. Cái thanh kiếm nát này cũng quá giống kiểu chó cưng nhà ai sủa khi chủ về nhà rồi đó!
Sau một khắc, thanh kiếm quả nhiên im bặt, chấn động cũng đột ngột dừng lại, ngay cả kiếm khí đang tràn ra bốn phía cũng đã thu lại, cả kiếm toát ra vẻ yếu ớt như con mèo bị mắng oan.
“Hả?”
Thanh Giác sững sờ, Điện hạ làm sao mà quát một cái đã khiến Thiên Đạo Chi Kiếm im thin thít thế này?
“À… Ta nói là, cảm tạ tiên tử!”
Khương Nhiên cứng người, vội vàng đổi giọng, lảng sang chuyện khác: “Chúng ta đến nơi chưa?”
“À à, đến rồi, Điện hạ theo ta vào điện là được.” Thanh Giác không suy nghĩ nhiều mà chỉ tưởng mình nghe nhầm, dẫn nàng bước vào đại điện.
Thế nhưng trước khi hai người kịp tiến vào, từ bên trong đã có một bóng người nhanh nhẹn đi ra.
Giọng nói nữ nhân cởi mở mà hưng phấn vang lên: “Thiên Đạo Thánh Dụ quả nhiên không sai, mấy ngàn năm qua đây là lần đầu tiên Thiên Đạo Chi Kiếm có phản ứng lớn như vậy!”
Chỉ thấy đối phương khoác trên mình trường bào dệt từ tiên hà và tường vân, toàn thân tiên khí ngưng tụ, thiên địa uy áp quanh quẩn, như thể được chính Thiên Đạo tán thành. Dù y phục không quá hoa lệ, thậm chí còn có chút tùy ý, tu vi cũng không phải đỉnh tiêm, nhưng khí độ trên người nàng lại khiến bất cứ ai cũng không thể nhầm lẫn.
Nữ Thiên Đế, người chưởng quản Lục giới, xuất hiện ngay trước mắt Khương Nhiên.
Nhưng điều khiến nàng kinh ngạc hơn cả không phải chuyện này, mà là việc Thiên Đế hóa ra lại là một nữ nhân.
Nghĩ lại thì tự dưng nàng cũng thấy chuyện này hợp lý phết là thế nào ấy nhỉ?
Thanh Giác trực tiếp hành lễ, Thiên Đế lập tức sáng cả mắt lên rồi kích động đi tới mấy bước, kéo luôn Khương Nhiên vẫn còn đang do dự không biết có nên đáp lễ hay không đi thẳng vào trong. Thiên Đế dùng sức nắm chặt tay nàng, hoàn toàn không có chút dáng vẻ cao cao tại thượng nào.
"Ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi! Ngươi đến từ thiên ngoại đúng không?"
"Ờ..."
Khương Nhiên đông cứng cả người.
Đây là Thiên Đế sao? Sao mà lại thân thiện quá vậy?