Nàng thật sự không hiểu nổi, dù có muốn lợi dụng con người thì cũng không thể cứ nhè đúng một người mà dí mãi như này được chứ? Hay là vì những chuyện nàng đã làm trước khi rời khỏi thế giới này năm xưa? Nhưng lúc đó chẳng phải là vì muốn về nhà nên nàng mới không còn lựa chọn nào khác sao? Chẳng lẽ Thiên Đạo lại nhỏ mọn đến thế thật hả?
Khương Nhiên vốn định nói chuyện đàng hoàng với Thiên Đạo để bảo nó thả nàng về lại. Nhưng mặc cho nàng có mềm mỏng hay gắt gỏng, ngoài mấy vệt sáng loé lên làm chói mắt nàng ra thì Thiên Đạo không thèm đáp lại thêm gì, cứ lặng thinh làm như nó chưa từng mở miệng.
Nàng đành bó tay.
Dù sao bây giờ nàng chỉ là một phàm nhân yếu ớt, cũng không còn là người từng đấm bay Ma Thần đá bẹp Tu La năm nào.
Thôi kệ! Nếu Thiên Đạo quyết giả chết thì nàng cũng chẳng ép được. Dù gì thì nàng vẫn phải tìm cách đến xem cái gọi là "trận pháp vượt giới" kia có manh mối gì không.
Nghĩ thế, nàng bèn truyền tin cho Thanh Giác quay về, không ngờ lại nhận được tin Thiên Đế muốn gặp nàng ngay lập tức. Vậy là nàng lại bị dẫn đến cung điện phía trên.
Vừa bị kéo lên không trung chuẩn bị bay khỏi cung điện, giọng nói mơ hồ khi nãy lại vang lên trong đầu nàng. Vẫn là giọng đều đều, không chút cảm xúc, nhưng lần này câu hỏi của nó lại khiến nàng chững lại: "Ở thế giới của ngươi, ngươi sống có tốt không?"
Khương Nhiên đột ngột sững người, tâm trí chợt trống rỗng trong giây lát. Câu hỏi đơn giản vậy mà lại khiến nàng có chút mơ hồ, không biết phải trả lời thế nào.
Cuộc sống của nàng có tốt không ư?
Cũng chẳng hẳn là tốt. Dù gì thì nàng cũng đã phải giãy giụa suốt mấy ngàn năm ở nơi này, dù hai thế giới có nhịp thời gian khác nhau nhưng khi nàng trở về thì thế giới bên kia cũng đã trôi qua mười năm, nàng đã làm người thực vật nằm bất động suốt cả mười năm trời, sống như một cái xác không hồn.
Những bạn bè Khương Nhiên từng trân trọng thì đã sớm rời xa nàng. Người nhà mà nàng yêu quý cũng lần lượt qua đời từ hai năm trước. Trong hai năm đó nàng sống như thể bị cả thế giới bỏ rơi. Rõ ràng là nơi mà mình ngày nhớ đêm mong, nhưng khi trở về lại trở nên xa lạ đến mức không thể quen thuộc được nữa.
Nàng chỉ có thể ngày qua ngày dốc hết sức lực để hồi phục, thậm chí còn phải gặp bác sĩ tâm lý suốt một thời gian dài mới dần dần điều chỉnh lại được. Có lúc nàng còn tự giễu mình trong khổ làm vui, nghĩ rằng may mà từ nhỏ nàng chỉ có ông bà nội là người thân, họ mất đi cũng đã để lại tất cả cho nàng, nếu không thì với tình trạng hôn mê suốt mười năm như vậy, chưa chắc nàng đã đợi được đến ngày tỉnh lại.
Nhưng dù thế nào đi nữa, nàng vẫn lưu luyến thế giới của mình. Nơi đó rất yên bình, mọi người đều bình đẳng, không có những cuộc tranh đấu đẫm máu như ở đây. Chỉ cần sống tốt là được, ai lại muốn sống cuộc sống suốt ngày phải đối mặt với đao quang kiếm ảnh cơ chứ?
Cho nên, nàng thật sự không hề muốn xuyên không một chút nào!
Lần trước đã bị Thiên Đạo lừa cho thê thảm rồi, lần này chẳng lẽ lại có cái hố nào đó đang chờ nàng nhảy vào nữa sao?
“Điện hạ, phía trước chính là Thanh Điện.”
Thanh Giác chỉ về phía cung điện lớn nhất trên con đường quanh các Tiên cung.
“Đây là chính điện duy nhất của Tiên giới, cũng là nơi các Tiên quân hàng ngày vẫn đến triều kiến. Ngày thường bọn tiểu tiên như chúng ta không được phép đặt chân đến đây. Có thể thấy được bệ hạ coi trọng ngài đến mức nào.”
Lúc này Khương Nhiên mới hoàn hồn ngẩng đầu nhìn lên.
Trên những bậc thang bạch ngọc tầng tầng lớp lớp đứng sừng sững một tòa cung điện khổng lồ dát vàng. Hào quang rực rỡ bao quanh giống như một mặt trời chói lọi đang chiếu sáng cả bốn phương, nhuộm vàng không gian xung quanh. Kiến trúc hoa mỹ trang trọng, bên trong ẩn chứa một luồng uy áp nặng nề đến từ sức mạnh của trời đất.
Chỉ là, ngay phía trên cung điện kia, lại có một thanh kiếm trắng khổng lồ đang treo lơ lửng giữa không trung.
Thân kiếm lớn như một ngọn núi cao, thậm chí còn đồ sộ hơn cả Thanh Điện bên dưới. Mũi kiếm chĩa thẳng xuống dưới, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể đâm xuyên qua cung điện này. Không hiểu sao cảnh tượng đó khiến cho Thanh Điện vốn uy nghiêm, bất khả xâm phạm lại mang thêm vài phần sát khí lạnh lẽo.
Khương Nhiên nhìn chằm chằm thanh kiếm lơ lửng trên không, ngẩn người một chút.
“Đó là…”