Khương Nhiên nghĩ ngợi rồi khẽ thở dài, một tay chống đầu tựa nhẹ lên bàn đá.
Nàng ngẩng lên, nhìn bầu trời xanh thẳm trên cao, những tầng mây trắng đang lững lờ trôi. Nhắm mắt lại, nàng cẩn thận cảm nhận, dường như nàng có thể chạm vào một thứ rộng lớn mênh mông như vũ trụ, nhưng lại cũng hài hòa tự nhiên, hư ảo mà lại vững chãi.
Đó chính là Thiên Đạo nơi này.
"Nói đi, rốt cuộc các người định giải thích thế nào đây?"
Dưỡng già an nhàn đâu? Hưu non đâu? Lại kéo nàng về đây là sao?
Lại một lần nữa!
Tiên giới này dù có chút xa lạ, nhưng Khương Nhiên vẫn chắc chắn rằng đây chính là thế giới mà lần trước nàng đã từng xuyên qua.
Lần trước nàng xuyên vào thế giới này dưới cái tên “Nhiên Tranh”, nhưng khi đó cũng chỉ là xuyên hồn thôi. Còn lần này lại là toàn thân xuyên luôn.
Nhưng thế giới năm đó khác xa với vẻ yên bình bây giờ. Khi ấy ma đạo hoành hành, Thiên Đạo sụp đổ, cả thế giới gần như sắp sửa đi đời.
Khi ấy, đừng nói nhân gian mà khắp cả lục giới đều chẳng khác gì luyện ngục. Phàm nhân yếu đuối gần như tuyệt diệt, còn đám tiên nhân chính đạo thì bị đuổi đánh như chuột chạy qua đường, chẳng có chút uy nghi nào cả.
Lúc đó, nàng bị kéo vào mà chẳng hiểu chuyện gì xảy ra. Điều đầu tiên nàng chạm đến khi mới đặt chân tới lại chính là Thiên Đạo đã gần như biến mất. Nó chỉ ném cho nàng một câu: “Khôi phục Thiên Đạo thì ta sẽ đưa ngươi về nhà.” Nói xong liền biến mất không chút dấu vết.
Khi ấy, Khương Nhiên chỉ là một người bình thường, yếu đến mức bất cứ yêu ma nào cũng có thể đè nàng xuống đất đánh.
Vậy nên nàng chẳng còn cách nào khác ngoài việc vừa cắm đầu chạy trốn vừa tìm cách tu luyện để tự bảo vệ mình. Những ngày hồi đó đêm nào nàng cũng mơ về nhà.
Từ một thiếu nữ yếu đuối chỉ cần vấp ngã rách da cũng phải khóc mất nửa ngày, nàng dần dần lột xác trở nên mạnh mẽ hơn, sau đó dần già nàng có thể trờ thành một người đủ sức cắn răng chịu đựng dù bị chém bảy tám nhát, vẫn có thể quay lại gϊếŧ sạch kẻ thù.
Đến khi có chút năng lực tự vệ, nàng lại mất mấy ngàn năm nữa để từ từ tìm đường sống.
Không ai ngờ rằng sau này, nàng thực sự có thể quét sạch lục giới, tiêu diệt toàn bộ đám yêu ma gây rối, kéo thế giới này từ bờ vực diệt vong trở lại bình ổn. Trong quá trình đó đã phải trải qua bao nhiêu gian khổ, bao nhiêu khó khăn, chính nàng cũng không đếm xuể.
Vậy nên, khi Thiên Đạo cuối cùng cũng hoàn chỉnh, nàng không hề do dự mà lựa chọn trở về nhà. Đồng thời, nàng cũng quyết định quên sạch mọi thứ ở thế giới này, chuẩn bị tận hưởng cuộc sống về hưu non, nhàn nhã an dưỡng tuổi già.
Thế mà nàng mới về được có năm năm thôi, giờ lại đã bị kéo về đây rồi!
Lần này lại là cái quần gì nữa đây?
"Đừng có trốn trong đó mà im lặng nữa, trả lời ta đi!"
Khương Nhiên ngước mắt nhìn lên trời, thẳng thắn chất vấn.
Cái gì mà trận pháp vượt giới? Đùa đấy à?
Nếu xuyên không dễ như thế thì trước kia nàng đã về từ sớm rồi, cần gì phải vất vả tạo lại Thiên Đạo bao nhiêu năm trời. Hồi đó để về được nhà nàng còn bao lần suýt mất cả cái mạng nhỏ chứ đâu phải chuyện đùa.
Bây giờ chỉ tùy tiện thế này mà đã có thể bị một cái trận pháp kéo qua? Nói không có Thiên Đạo nhúng tay vào thì ai mà tin được! Lúc nãy nàng còn kịp tỉnh táo để không lật tung cả bầu trời này lên đã là nể mặt nó lắm rồi.
Có lẽ Thiên Đạo cũng nhận ra nàng đang thực sự nổi giận, nên một giọng nói mơ hồ như có như không bỗng nhiên vang lên trong đầu nàng: "Đây là ban thưởng."
Vỏn vẹn mấy chữ mà nghe y như đang giăng bẫy lừa người.
Sắc mặt Khương Nhiên tối sầm. Nàng thực sự xúc động đến nỗi muốn đập cho Thiên Đạo một trận: "Ngươi chắc chắn đây là ban thưởng chứ không phải trừng phạt đấy chứ?"
Khó khăn lắm nàng mới có được cuộc sống yên ổn thế mà giờ lại bị kéo trở lại cái nơi ác mộng này. Ban thưởng cái kiểu gì mà kỳ cục vậy?