Cứu Vớt Lục Giới Bắt Đầu Từ Yêu Đương

Chương 2: Chỉ đón đến không bao đưa về (2)

"Tiểu tiên tên là Thanh Giác, do bệ hạ phái tới để hầu hạ Điện hạ." Thanh Giác cúi đầu, rồi chỉ ra ngoài cửa: "Đây là điện Phù Vân, nằm trong Cửu Trùng Thiên Cung. Bệ hạ tạm thời ban nơi này để dành làm tiên phủ của Điện hạ. Còn lý do vì sao ngài ở đây..."

Nàng ta dừng lại một chút rồi cẩn thận quan sát Khương Nhiên, giọng điệu như sợ sẽ dọa nàng sợ hãi: "Bởi vì Thiên Đế bệ hạ đã nhận được thánh dụ từ Thiên Đạo, nên ngài ấy đích thân cùng mười tám vị tinh quân và các tiên gia khác tập hợp sức mạnh của chúng tiên để lập nên trận pháp, phải mất tròn ba tháng mới khởi động được đại trận. Cuối cùng, trận pháp vượt giới ấy đã thành công triệu hoán Điện hạ tới đây."

Khương Nhiên lập tức trợn mắt: "Vậy tức là... chính các người đã kéo ta qua đây hả?"

Nàng chỉ cảm thấy đầu mình sắp nổ tung.

“Chờ đã, nơi này chính là Tiên giới? Còn ngươi là tiên nhân thật á?"

các người cứ thế lôi người ta xuyên qua thế giới khác mà không cần sự đồng ý của đương sự vậy hả? Còn có đạo lý không đấy?

"Đúng vậy!" Thanh Giác hào hứng gật đầu: "Ta sẽ chăm sóc Điện hạ thật chu đáo!"

"Khoan đã! Ta muốn biết lí do tại sao?"

Khương Nhiên càng thêm mơ hồ. Ban đầu nàng còn tưởng mình vô tình xuyên qua, ai ngờ lại là bị đám người này chủ động kéo đi? Tiên giới từ bao giờ lại bá đạo như thế này rồi? Tùy tiện bắt người từ thế giới khác mà không sợ vi phạm điều luật liên giới gì à?

"Chuyện này..." Thanh Giác do dự một hồi rồi khẽ lắc đầu: "Tiểu tiên thật sự cũng không rõ lắm. Nhưng bệ hạ đã có căn dặn rằng Điện hạ là nhân vật vô cùng quan trọng với lục giới chúng thần, chính là người trong thiên mệnh do Thiên Đạo chỉ định. Vì thế, bệ hạ cùng chư vị tiên quân mới không tiếc hao tổn một nửa tu vi để triệu hoán bằng được ngài tới đây."

Nói xong, hai mắt Thanh Giác lại sáng rực lên, giọng điệu cũng mang theo chút tự hào: "Lúc đó rất nhiều người cho rằng phương pháp này sẽ thất bại, dù sao trận pháp vượt giới cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi. Ngay cả các Thánh Điện khắp tứ phương cũng cảm thấy bệ hạ lần này chỉ phí công vô ích. Ai ngờ trận pháp không chỉ khởi động thành công mà còn thực sự triệu hoán được Điện hạ!"

"..."

Vậy ta còn phải cảm ơn các ngươi à?

Khương Nhiên hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh rồi hỏi: "Vậy các ngươi có thể đưa ta trở về không?"

Nàng ôm lấy tia hy vọng cuối cùng: "Không phải còn có trận pháp đó sao?"

Nếu có thể kéo nàng qua thì lẽ nào không thể đẩy ngược nàng về?

"Hả? A...!"

Thanh Giác sững sờ, dường như không ngờ nàng vừa nghe xong đã lập tức đòi về.

Tiểu tiên cô có chút bối rối, vội vàng lắc đầu: "Cái này chắc chắn là không được. Đừng nói tới việc khởi động trận pháp cần đến trăm vị Tiên quân hy sinh một nửa tu vi, mà hơn nữa trận pháp kia cũng chỉ có thể dùng một lần. Ngay khi triệu hoán Điện hạ đến đây thì nó đã hư hại hoàn toàn, không thể nào khởi động lại."

"..."

Vậy là không có bảo hành, cũng không có đổi trả luôn hả?

Thanh Giác dường như nhớ ra điều gì nên lại vội nói sang chuyện khác: "Bệ hạ đã chờ gặp Điện hạ từ rất lâu rồi. Giờ ngài đã tỉnh lại, hẳn là sẽ được triệu kiến ngay. Đến lúc đó, nếu Điện hạ còn thắc mắc điều gì thì chỉ cần hỏi Thiên Đế bệ hạ là sẽ rõ hết."

"Ừm." Khương Nhiên đáp qua loa, không bày thêm tỏ ý kiến.

"Vậy Điện hạ cứ về phòng nghỉ ngơi trước, tiểu tiên sẽ đi thông báo cho bệ hạ ngay."

Nói xong, dường như sợ nàng thực sự bỏ trốn, Thanh Giác vội vàng hành lễ rồi gấp gáp chạy một mạch ra ngoài. Lúc đi nàng ấy còn không quên quay đầu dặn dò: "Điện hạ cứ chờ một lát nhé, ta sẽ quay lại ngay, xin ngài đừng đi đâu đấy!"

Khương Nhiên nhìn bóng lưng nhỏ bé kia vội vàng bay đi thì không nhịn được mà bật cười. Nhưng nàng cũng không về phòng, mà chỉ ngồi xuống một chiếc ghế đá trong sân, lặng lẽ quan sát xung quanh.

Khắp nơi nơi đều là những thứ tinh xảo, hoa lệ, đúng chuẩn cung điện Tiên giới.

Đây chính là Tiên giới bây giờ sao?

Thật sự là... hoàn toàn khác trong suy nghĩ của nàng!