Đại Hành nhướng mày hỏi: "Cậu chắc không đó, cái này có tác dụng với một người lớn như tôi không vậy?"
Không khí im lặng một lát.
"Lần sau tôi mời cậu ăn cá." Vu Việt không ngẩng đầu, giọng điềm nhiên: "Kén chọn đủ thứ"
Nghe câu nói đó, Đại Hành cúi đầu bật cười thành tiếng.
Tiếng cười trầm thấp, có chút khàn, l*иg ngực khẽ rung lên, âm thanh lan ra trong màn đêm yên tĩnh.
Vu Việt nhíu nhẹ chân mày, không hiểu anh cười cái gì.
Đại Hành nhìn cậu đầy vẻ thích thú, chậm rãi xé bao bì miếng dán hạ sốt, dán lên trán rồi lấy cốc nước uống.
Phòng ngủ lại chìm vào yên lặng, chỉ còn tiếng Vu Việt lật sách.
Đại Hành chơi đùa với chiếc cốc thủy tinh, vẻ mặt nghiêm túc hơn một chút, nhưng giọng điệu vẫn uể oải: "Cảm ơn nhé, người anh em. Tôi nợ cậu một ân tình."
Vu Việt chưa từng nghĩ sẽ có liên quan gì đến kiểu thiếu gia nhà giàu như anh, nên luôn giữ ranh giới rõ ràng.
Cậu không ngẩng đầu, đáp: "Không cần đâu, thuốc hết 89 tệ. Cậu muốn thì chuyển khoản, không thì thôi, cũng chẳng phải chuyện lớn gì."
Đại Hành hơi nheo mắt, nhìn vào mặt nghiêng của cậu, chậm rãi nói: "Sao tính thế được?"
Anh ngẫm nghĩ, ngón tay dài gõ nhẹ lên cốc, như đang cân nhắc điều gì đó: "Thế này đi, từ mai tôi mang cơm trưa cho cậu một tháng. Ăn hay không tùy cậu."
Nói xong, anh đặt chiếc cốc lên bàn, vỗ vai Vu Việt rồi đứng dậy rời đi.
Giường trên phát ra tiếng loạt xoạt, rồi nhanh chóng im ắng trở lại.
Chuyện cơm trưa, Vu Việt không để trong lòng. Từ đầu học kỳ đến giờ, buổi trưa cậu chưa từng gặp Đại Hành ở ký túc xá.
Đại thiếu gia giàu có, ngoài trường còn mua hẳn một căn nhà năm trăm mét vuông. Nếu không phải năm nhất bắt buộc ở ký túc, anh cũng chẳng ở đây.
Phòng ký túc không ai nói gì, yên tĩnh lạ thường.
Vu Việt tưởng cuối cùng cũng được yên ổn.
Nhưng chưa đầy năm phút sau, giọng nói trầm ấm, uể oải của Đại Hành lại vang lên.
"Này, anh bạn à."
"..."
Vu Việt ngẩng đầu, chờ anh nói tiếp.
"Có ai từng nói, cậu trông giống con gái chưa?" Giọng nói văng vẳng từ giường trên, vọng xuống đầy thong thả.
Ngón tay cầm bút của Vu Việt khựng lại: "Cái gì cơ?"
Đại Hành cười nhạt, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi dưới ánh đèn mờ.
Thật ra, Vu Việt không hề nữ tính chút nào.
Nhưng khi nhìn gần, ngũ quan của cậu thực sự tinh tế đến mức đẹp đẽ.
Đặc biệt là đôi mắt, đường nét sắc sảo với mí mắt kép nhẹ, con ngươi đen tuyền, hàng mi dài rũ xuống như mi trẻ con. Sóng mũi cao, đôi môi màu nhạt, mềm mại.
Nhìn cậu vừa ngoan ngoãn, lại vừa kiêu ngạo.
Đối với ai cũng vậy, cậu cũng đều giữ vẻ lạnh nhạt không quan tâm.
Lúc chưa quen, thật sự cảm giác cậu có chút kiêu ngạo.
Đại Hành kéo dài giọng, không rõ đang trêu đùa hay chế nhạo: "Nếu không phải chiều cao của cậu nói lên điều khác, tôi còn tưởng cậu là con gái giả trai vào ký túc xá nam chúng tôi đấy."
"..."
Vu Việt cao 1m79, nếu chịu khó chơi thể thao, chắc chắn có thể cao trên 1m80.
Cậu có khung xương nhỏ, dáng người mảnh khảnh, đầu nhỏ, mặt nhỏ, ngũ quan tinh tế đến mức đẹp lạ. Từ nhỏ đến lớn, cũng không ít người nhầm cậu là con gái.
Nhưng làm gì có người đàn ông nào muốn nghe câu này.
Vu Việt không ngẩng đầu, giọng lạnh nhạt: "Muốn đánh nhau thì nói thẳng."
Không khí im lặng trong giây lát.
"Đánh nhau? Trên giường à?" Đại Hành nhướng mày, tưởng tượng cảnh tượng đó, giọng nói không rõ ý tứ: "Thế có thích hợp không?"
Vu Việt: "..."
Cách nói chuyện của anh chưa bao giờ đứng đắn, giọng điệu thì vừa mờ ám vừa phóng túng, khiến người ta chỉ muốn đấm vào mặt.
Có hợp hay không không biết, nhưng Vu Việt biết hiện tại cậu rất muốn đánh anh.
"Đùa thôi, đừng giận."
Đại Hành dựa vào đầu giường, một tay gối sau đầu, ánh mắt dán lên bóng tối trên tường.
Có lẽ thuốc cảm bắt đầu có tác dụng, giọng anh khàn khàn, uể oải nói: "Chỉ là nghĩ, ngũ quan của cậu, nếu có chị em gái, chắc chắn cũng rất xinh."
"..."