Hôm sau là Chủ nhật.
Vu Việt vẫn rất bận.
Buổi sáng, cậu làm thêm ở McDonald"s, làm việc 5 tiếng.
Buổi chiều, cậu nhận một công việc gia sư, dạy kèm cho học sinh cấp ba gần đó.
Tối đến, cậu làm bồi bàn trong một nhà hàng.
Khu vực thương mại gần khu đại học luôn đông đúc, người qua kẻ lại chủ yếu là sinh viên từ các trường xung quanh. Thỉnh thoảng, Vu Việt cũng gặp vài gương mặt quen thuộc.
Khoảng sáu, bảy giờ chiều là lúc nhà hàng đông khách nhất. Tất cả các bàn đều kín chỗ, thậm chí ở cửa ra vào đã có người xếp hàng chờ.
Khi đang đợi để bưng món, điện thoại trong túi của Vu Việt báo có tin nhắn.
Cậu lấy điện thoại ra xem.
Là tin nhắn từ bạn cùng phòng, Vương Văn Đông. Cậu ta than thở rằng giờ này nhà hàng nào cũng phải chờ bàn, rồi hỏi Vu Việt đang làm thêm ở quán nào.
Vu Việt gửi tên nhà hàng qua.
Văn Đông nhắn lại: [Không xa chỗ này lắm, giúp tụi tôi lấy số thứ tự, bọn tôi đến ngay.]
Vu Việt trả lời: [Được.]
Vu Việt học khác khoa với các bạn cùng phòng, nhưng tính cách mọi người đều rất dễ chịu. Thỉnh thoảng, họ còn cùng nhau ăn trưa ở nhà ăn, quan hệ khá hòa hợp.
Hơn 10 phút sau, Vương Văn Đông cùng Chu Mạc đến trước cửa nhà hàng.
Từ trong quán bước ra, Vu Việt nhìn họ: "Chỉ có hai cậu thôi à?"
Vương Văn Đông đang đói đến không chịu nổi, tiện tay lấy một gói bánh quy trên bàn chờ: "Đại Hành đang hút thuốc ngoài kia, lát nữa sẽ vào."
Vương Văn Đông là dân địa phương, nhà cách trường không xa. Bình thường, cậu ta thường ăn tối ở nhà rồi mới đến trường.
Vu Việt đưa số thứ tự cho Vương Văn Đông: "Hôm nay cậu đến trường sớm thế?"
"Câu lạc bộ bọn tôi có hoạt động, nên tôi quay lại sớm." Vương Văn Đông nhận mẩu giấy ghi số B037, cười hề hề: "À đúng rồi, trưa nay tôi cũng không ăn cơm ở nhà. Lúc về đến trường đã 2 giờ, đói không chịu nổi. May mà Đại Hành mua cơm cho cậu, nhưng cậu không có ở đó, nên… Tôi ăn luôn."
Nghe vậy, tay Vu Việt khẽ khựng lại.
Vương Văn Đông vẫn tiếp tục nói: "Cơm đùi ngỗng gần đây khó mua lắm! Sinh viên mấy trường đều đổ xô đi giành, cực kỳ hiếm. Lại còn có cả món tráng miệng nữa! Cậu không tưởng tượng được nó ngon đến mức nào đâu!"
Chu Mạc lập tức bất mãn: "Chết tiệt, sao chuyện tốt như thế lại rơi trúng cậu, còn tôi thì chẳng gặp bao giờ?! Cả tháng nay, một lần cơm đùi ngỗng tôi còn chưa giành được!"
Lúc này, Vu Việt mới nhớ ra tối qua Đại Hành quả thật có nói sẽ mang cơm trưa cho cậu cả tháng.
Cậu còn tưởng đó chỉ là lời nói đùa.
Nhắc đến cơm đùi ngỗng, bụng Chu Mạc lập tức réo vang, cậu xoa xoa bụng: "Đã gọi đến số bao nhiêu rồi? Tôi đói lắm rồi."
Đúng lúc đó, hệ thống phát loa gọi: B037, mời dùng bữa.
Vu Việt hoàn hồn, giọng điệu nhàn nhạt: "Đến lượt rồi, vào thôi."
Hai người lập tức bật dậy như lò xo.
Vu Việt sắp xếp cho họ bàn gần cửa sổ.
Vương Văn Đông và Chu Mạc ngồi cùng một phía, chừa lại ghế đối diện như một ngai vàng cho Đại Hành.
Vương Văn Đông nhìn Vu Việt chằm chằm một lúc lâu, đánh giá từ đầu đến chân: "Này, đây là đồng phục làm việc của quán các cậu à? Trông đẹp ghê. Cậu có thể sắp xếp cho tôi một bộ không?"
Vu Việt mặc đồng phục đen của nhà hàng, khiến làn da cậu càng thêm trắng lạnh. Thân hình cao gầy, cổ áo hơi mở, lộ ra chút xương quai xanh lõm xuống, đầy quyến rũ và thu hút.
Chiếc áo đồng phục bình thường trên người cậu toát ra vẻ sang trọng, lạnh lùng.
Chu Mạc bồi thêm: "Thôi đi ông cố, cậu mà mặc vào nhìn như đầu bếp ấy, đẹp hay không là nhờ gương mặt thôi, cậu thì hiểu mọe gì về thời trang."
Vương Văn Đông không biết phản bác thế nào.
"Đồng phục không thể sắp xếp cho cậu được." Vu Việt đưa thực đơn cho họ: "Muốn ăn gì thì gọi thoải mái, quản lý nói người nhà nhân viên được giảm 40%."
Vương Văn Đông lập tức phấn khích, lật mở thực đơn: "Trời đất, có chuyện tốt thế cơ à?"
"Chuyện tốt gì vậy?"