Im lặng một lát, Vu Việt quay đầu nhìn Đại Hành một cái: "Cậu còn chuyện gì nữa?"
"Không làm phiền cậu nữa, tôi đo xong nhiệt độ rồi đi." Đại Hành nheo đôi mắt đào hoa, vẻ mặt lười biếng, giọng điệu thoải mái: "Cái này phải ngậm trong miệng đúng không? Bao lâu?"
"...Năm phút." Vu Việt trả lời, rồi lại cúi xuống lật sách ra đọc.
Đại Hành gật đầu, tiện tay rút một quyển sách Luật học Dã Độ trên bàn, dựa lưng vào ghế một cách uể oải: "Cũng hơi lâu nhỉ. Đến giờ thì nhắc tôi một tiếng."
Nói xong, anh ngậm nhiệt kế vào miệng, làm bộ chăm chú lật sách đọc.
Vu Việt không hiểu nổi người này sao có thể thản nhiên đến mức đó.
Cậu nhịn, nghĩ rằng dù sao anh cũng là người bệnh, nên cũng không nói gì thêm. Cậu nhìn vào điện thoại, ghi nhớ thời gian.
Ký túc xá yên tĩnh trở lại.
Cuối cùng, Vu Việt cũng có thể tập trung vào việc học. Cậu cầm bút, ghi chú lại những điểm quan trọng trong sách.
Đã qua giờ tắt đèn, trong phòng chỉ còn ánh sáng từ chiếc đèn bàn. Vầng sáng dịu nhẹ bao phủ một góc nhỏ, hắt lên Vu Việt, khiến cả người cậu như được bao bọc trong một lớp ánh sáng mềm mại.
Khác hẳn với khí chất kiêu ngạo, phóng khoáng của Đại Hành, Vu Việt trông không hề có chút gì gọi là áp lực.
Cậu dáng người gầy gò, luôn mặc quần áo chỉn chu, làn da trắng trẻo sạch sẽ, mang theo vẻ thư sinh. Khi không cười, ánh mắt của cậu lạnh nhạt, khiến người khác cảm thấy khó gần.
Nhưng ngũ quan của cậu lại cực kỳ đẹp, kiểu đẹp mà chỉ cần nhìn một lần là có thể khiến người ta mê mẩn.
Ghi xong một trang đầy đủ các điểm chính, Vu Việt mới nhớ đến việc nhìn điện thoại.
Không để ý mới có chút, đã qua sáu phút.
Quá giờ rồi.
Vu Việt quay đầu lại.
Không kịp đề phòng, cậu chạm phải ánh mắt đào hoa sâu thẳm của Đại Hành.
Đại Hành lười biếng dựa vào ghế, đôi chân dài thoải mái duỗi sang hai bên. Quyển sách trên tay vẫn mở ở đúng trang lúc trước, chưa lật qua.
Anh hơi nghiêng đầu, ánh mắt như đang dò xét nghiên cứu, như đang suy nghĩ cái gì, cũng không biết anh đang nghĩ cái gì.
Chiếc nhiệt kế bị anh kẹp hờ trong miệng, kiểu giống như ngậm điếu thuốc.
Ngạo mạn và phóng túng.
Ánh mắt hai người giao nhau trong chốc lát.
Vu Việt có chút nghi ngờ.
Đã sáu phút trôi qua, mà người anh em này một tờ cũng chưa đọc xong.
Còn chưa kịp nói gì, Đại Hành đã chuyển ánh mắt đi trước, lấy nhiệt kế ra, giọng điệu vừa đùa cợt vừa có chút nhàn nhã: "Vẫn chưa xong à? Hay cậu không muốn nói chuyện với tôi, nên cố tình dùng nhiệt kế để bịt miệng tôi đúng không?"
"..."
Vu Việt nuốt lại lời định nói, bình tĩnh đáp: "Ừ, cậu xem thử bao nhiêu độ đi."
Đại Hành nhếch môi, ngoan ngoãn nhìn nhiệt kế một chút.
Một lát sau, anh cau nhẹ đôi lông mày: "Cái này xem kiểu gì vậy?"
"..."
Vu Việt nhìn anh trong hai giây, sau đó cầm lấy nhiệt kế, điều chỉnh góc nhìn rồi đọc được con số trên đó.
Ba mươi tám độ một.
Vu Việt trả lại nhiệt kế vào tay anh: "Cậu bị sốt rồi, tốt nhất nên đến bệnh viện kiểm tra."
"Đi bệnh viện thì thôi đi." Đại Hành đặt sách về bàn, mắt cụp xuống, lục lọi trong túi thuốc, giọng điệu dửng dưng: "Vậy giờ tôi uống gì? Thuốc hạ sốt à?"
Trước đó anh chỉ nhắn trên Wechat là bị cảm, Vu Việt cũng không rõ triệu chứng cụ thể, nên đã mua đủ loại thuốc cảm, thuốc hạ sốt, cả miếng dán hạ nhiệt.
"Nếu sốt hơn ba mươi tám độ rưỡi thì uống thuốc hạ sốt. Giờ anh uống thuốc cảm trước đi." Ngừng một chút, Vu Việt nói thêm: "Sau đó dán miếng hạ sốt vào."
Đại Hành cụp mắt, lười biếng dựa vào ghế, rút ra một gói màu xanh, nhìn hình minh họa trên bao bì rồi lẩm bẩm: "Miếng dán hạ sốt dành cho trẻ em."
Vu Việt khẽ nhíu mày.