Văn Khê bật cười, giọng nói mang theo ý vị khó lường: "A tỷ đánh giá hắn cao thật."
Văn Chiêu khẽ cụp mắt, giọng điềm đạm: "Không phải ta khen mà là mọi người ở Biện Kinh đều biết con người của Tạ quốc sư. Ngay cả bệ hạ cũng vô cùng tín nhiệm hắn."
"Không giống như Vĩnh Thân vương." Câu chuyện bỗng rẽ sang hướng khác.
Văn Khê nhìn Văn Chiêu với vẻ khó hiểu.
Nhắc đến Vĩnh Thân vương, Văn Chiêu không khỏi nhíu mày: "Hai ngày trước hắn ngang nhiên ra tay đánh Tạ Quan Thanh giữa đường cái ở Cổ Lâu. Chuyện này cũng không nói làm gì, nhưng hắn lại còn dám giam Tạ Quan Thanh vào đại lao."
"Muội thử nghĩ xem, đường đường là hoàng tộc mà lại dám công nhiên ẩu đả triều thần giữa phố thì còn ra thể thống gì chứ?"
"Vĩnh Thân vương?" Văn Khê híp mắt, chậm rãi lặp lại ba chữ đó.
"Đúng vậy." Giọng Văn Chiêu mang theo chút may mắn: "May mà ngày đó muội chọn Tạ Quan Thanh chứ không phải Vĩnh Thân vương. Loại người thô bạo như hắn thì nên tránh xa một chút vẫn hơn."
Văn Khê không để tâm đến lời của Văn Chiêu, dường như chợt nhớ ra điều gì đó, nàng nghiêng đầu hỏi: "Vĩnh Thân vương là người năm mười bốn tuổi mới quay về Biện Kinh có phải không?"
"Ừ, kém muội hai tuổi."
Văn Khê khẽ nhướng mày, trong mắt dần ánh lên một tia cười nhàn nhạt. Có lẽ vì vừa sống lại, trong đầu nàng chất chứa quá nhiều chuyện nên nhất thời rối loạn, mãi đến lúc này nàng mới nhớ ra Vĩnh Thân vương rốt cuộc là ai.
"Nhưng mà a tỷ, ta lại cảm thấy hắn cũng không tệ."
Văn Chiêu nhíu mày: "Hôm qua muội còn nói chán ghét hắn mà?"
"Ta có nói vậy sao?"
Nhìn dáng vẻ khó hiểu của Văn Khê, Văn Chiêu càng nhíu chặt mày, trong lòng dâng lên một tia nghi hoặc. Không biết có phải nàng ấy đa tâm hay không, nhưng cảm giác sau khi Văn Khê rơi xuống nước tỉnh lại thì dường như không còn giống trước kia nữa.
Giống như chuyện Tạ Quan Thanh bị đánh, lại còn bị nhốt vào nhà lao, thế mà nàng không hề hỏi han gì, trái lại lại nhắc đến Vĩnh Thân vương.
Rõ ràng hôm qua khi biết tin Tạ Quan Thanh bị giam cầm mà không thể cứu giúp, Văn Khê đã giận dữ hồi lâu, thậm chí còn đứng ở hậu viện lớn tiếng mắng chửi Vĩnh Thân vương không phải người.
Nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt của Văn Khê, cuối cùng Văn Chiêu vẫn đau lòng, không muốn nhắc đến những chuyện kia làm phiền nàng. Nàng ấy nắm lấy tay Văn Khê, nhẹ giọng dặn dò: "Dạo gần đây Biện Kinh không yên ổn, mười vụ án gϊếŧ người liên tiếp thực sự quá quỷ dị. Dù có Hoàng Phủ Tư điều tra, bệ hạ cũng đã hạ lệnh phong tỏa cửa thành, lục soát toàn thành, nhưng vẫn chưa bắt được hung thủ. Mấy ngày này muội nên ở yên trong phủ, an tâm chờ ngày thành thân."
Suy nghĩ của Văn Khê đã trôi xa, trong đầu dần hiện lên hình bóng một người.