Văn Chiêu liên tục hỏi, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm và đau lòng.
Văn Khê không đáp mà chỉ im lặng nhìn tỷ tỷ. Trong đầu nàng rối loạn, ký ức quá khứ tràn về như cơn lũ. Những ký ức ấy khiến nàng vừa chán ghét lại vừa sợ hãi.
Giống như ngày đại hôn hôm ấy, tiếng tranh cãi giữa Văn Chiêu và Tạ Quan Thanh dường như vẫn còn văng vẳng bên tai. Văn Khê cũng không phân rõ lúc đó Văn Chiêu thực sự hồ đồ hay chỉ là bị kẻ khác lừa gạt và lợi dụng.
"Tiểu Khê." Văn Chiêu nhẹ nhàng nắm lấy mu bàn tay Văn Khê, cảm nhận được hơi lạnh thấu xương khiến nàng ấy cau mày: "Sao tay muội lạnh thế này? Đại phu đã đến xem chưa?"
"Bạch Âm đã đi mời rồi." Bạch Chỉ đáp.
Văn Chiêu vẫn không giấu được sự lo lắng giữa chân mày: "Chỉ còn mấy ngày nữa là đến ngày đại hôn của nhị muội muội, các ngươi phải chăm sóc cho muội ấy thật chu đáo."
"Dạ." Đám tỳ nữ ma ma đồng loạt cúi người rồi lui ra ngoài, nhường lại không gian riêng cho hai tỷ muội.
Nghe Văn Chiêu nhắc đến hai chữ "đại hôn" khiến lòng Văn Khê cuộn trào cảm xúc mãnh liệt, nhưng nàng gắng gượng kiềm chế, mãi sau mới bình tĩnh lên tiếng: "Ta không sao, a tỷ không cần lo lắng."
Giọng nói lạnh nhạt, xa cách.
Văn Chiêu sững sờ: "Tiểu Khê, muội sao vậy?"
Hai người cùng một mẹ sinh ra, chỉ cách nhau một tuổi nên từ nhỏ tình cảm vô cùng thân thiết. Ngày thường Văn Khê thích bám lấy nàng ấy nhất, sao hôm nay lại trở nên xa lạ đến vậy?
Đối diện với ánh mắt lo âu khó hiểu của Văn Chiêu, Văn Khê không trả lời mà chỉ hỏi ngược lại: "A tỷ cảm thấy Tạ Quan Thanh là người thế nào?"
Tạ Quan Thanh là người mà nàng đã thích từ thuở nhỏ, cũng là người nàng sắp gả cho sau năm ngày nữa.
Ánh mắt Văn Chiêu thoáng né tránh trong giây lát, nhưng vì Văn Khê cũng từng hỏi nàng ấy câu này nhiều lần nên nàng ấy không nghĩ ngợi nhiều đã đáp: "Hắn tuổi còn trẻ nhưng đã có y thuật cao minh, năm mười tám tuổi đã được phong làm quốc sư, quả là người tài hiếm có."
"Hơn nữa hắn có tính tình ôn hòa, muội và hắn lại là thanh mai trúc mã, sau này gả đi rồi thì nhất định sẽ được hắn yêu thương hết mực."
Văn Khê nghiêng mắt nhìn ra cửa sổ, lúc này Vọng Nguyệt Các đã được trang hoàng bằng lụa đỏ và đèn l*иg rực rỡ, trông vừa rực rỡ vừa náo nhiệt. Quốc sư đương triều thành hôn với ái nữ của Trấn Quốc đại tướng quân, thập lý hồng trang khiến bao người ngưỡng mộ.
Nàng từng bao đêm thao thức mong chờ ngày này, bởi người ấy là người mà nàng hằng yêu thích từ thuở thiếu thời.
Nhưng giờ đây nhìn khắp sân viện tràn ngập sắc đỏ, lòng nàng chỉ thấy chói mắt đến cực độ.
Những dải lụa đỏ rực này giống hệt những vệt máu loang lổ ngày hôm đó.
Lạnh lẽo, bi thương đến thấu tâm can.