Thiếu nữ trong gương có mái tóc đen dài như suối, hàng mi thanh tú che phủ đôi mắt trong veo. Dù sắc mặt có phần tái nhợt nhưng đôi mắt ấy vẫn mang nét vui tươi như thể chưa từng trải qua bi thương.
Tim Văn Khê đập ngày càng nhanh, ý nghĩ trong đầu dần trở nên rõ ràng. Cuối cùng nàng cất giọng khô khốc mà run rẩy: "Hôm nay là ngày nào?"
Bạch Chỉ vội đáp: "Giờ Thân."
Văn Khê lắc đầu hỏi lại: "Ta hỏi năm nào, tháng nào?"
Nghe vậy, Bạch Chỉ sững sờ, không hiểu vì sao nhị tiểu thư lại hỏi điều này. Tuy nghi hoặc nhưng nàng ấy vẫn thành thật trả lời: "Nhị tiểu thư, bây giờ là, mùng tám tháng chạp, năm Nguyên Cùng thứ mười."
Mùng tám tháng chạp, Nguyên Cùng thứ mười.
"Phanh."
Một thứ gì đó trong đầu nàng nổ tung, cuối cùng nàng cũng nhận ra sự thật.
Nàng đã sống lại rồi.
"Nhị tiểu thư quên rồi sao?" Bạch Chỉ tiếp lời: "Năm ngày nữa chính là đại hôn của ngài và quốc sư đại nhân. Hiện tại trong thành và trong phủ đều đã treo đầy lụa đỏ, thật là náo nhiệt."
Đồng tử Văn Khê co rút, nếu không có gì để vịn vào thì e rằng nàng đã không đứng vững. Nàng bấu chặt lấy mặt bàn trang điểm khiến gân xanh hằn rõ trên mu bàn tay, đầu óc ong ong.
Đương nhiên là nàng nhớ rõ, năm ngày sau là đại hôn mà nàng đã mong chờ suốt bao năm. Nhưng cũng chính ngày đó, cả phủ nàng sẽ bị diệt sạch. Mọi tiếng cười vui vẻ đều chấm dứt trong khoảnh khắc ấy. Kể từ đó trên đời không còn phủ Trấn Quốc Tướng Quân nữa.
Những tiếng kêu thảm thiết, những lời nói cay độc, tất cả như đâm vào tim gan nàng, khiến nàng đau đớn tột cùng. Hận thù cuồn cuộn như muốn xé nát tâm can, khiến nàng không thốt nên lời. Nét mặt cũng không rõ là đang cười hay đang khóc.
Nàng thế nhưng thật sự đã trở về.
Trở về năm ngày trước đại hôn với Tạ Quan Thanh.
Bỗng nhiên rèm cửa bị vén lên, một tỳ nữ cung kính thưa: "Nhị tiểu thư, đại tiểu thư đến."
Cuối cùng Văn Khê ngã ngồi xuống ghế, đôi mắt đầy lệ, nhưng nàng cứng rắn ép nước mắt chảy ngược trở lại.
Nàng ngước mắt nhìn lên, rèm cửa bị vén lên lần nữa, Văn Chiêu bước vào. Khuôn mặt nàng ấy thanh tú, dịu dàng. Lúc nào cũng mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhưng giờ đây vừa thấy Văn Khê, tất cả đều hóa thành lo lắng: "Tiểu Khê."
"Hôm nay ta đến chùa Nam An dâng hương, vừa về đến phủ đã nghe nói muội vô ý ngã xuống nước. Bây giờ thế nào rồi? Có khá hơn không? Có lạnh không? Có bị thương không? Rốt cuộc sao lại rơi xuống nước?"