Sống Lại Sau Khi Từ Chối Nam Chính Điên Loạn

Chương 1: Sống lại

Văn Khê dần lấy lại tri giác, bên tai vang lên tiếng khóc nức nở.

Khóc gì chứ? Là đang khóc vì nàng đã chết sao?

“Tí tách.” Một giọt nước nóng bỏng rơi xuống lòng bàn tay khiến ngực nàng cứng lại.

Đau?

Tiếng khóc càng lúc càng rõ ràng.

Nàng khẽ nhíu mày, chậm rãi mở mắt, nhưng ngay lập tức sững sờ.

Nàng quá đỗi quen thuộc với nơi này. Dù chỉ là một góc nhỏ thì nàng vẫn nhận ra ngay. Đây là phủ Trấn Quốc Tướng Quân, là nơi nàng đã sống suốt mười tám năm, có tên là Vọng Nguyệt Các.

Nhưng không phải nàng đã chết rồi sao? Sao nàng lại có thể xuất hiện ở đây được chứ?

“Nhị tiểu thư, người tỉnh rồi.” Bên tai vang lên giọng nói nghẹn ngào, chân thật đến không tưởng.

Đôi mắt Văn Khê chậm rãi chuyển động, nhìn thấy trước mặt là một nhóm tỳ nữ và ma ma đang lo lắng nhìn nàng, còn gọi nàng là nhị tiểu thư. Hàng mi nàng khẽ run rẩy, nhưng vẫn không thể hoàn hồn.

Những người này chẳng phải đều đã chết rồi sao?

Là mộng ư?

Là vì trong ngày đại hôn nàng đã khiến quá nhiều người chết thảm, ông trời thương xót nàng, không nỡ để nàng mang theo áy náy và thù hận mà chết nên mới ban cho nàng một giấc mộng này sao?

Bên tai lại vang lên giọng nói nghẹn ngào quen thuộc: “Bạch Âm, mau đi gọi đại phu.”

“Vâng.”

Tiếng bước chân vội vã xa dần.

Cổ họng Văn Khê khô khốc, nàng chậm rãi nhắm mắt, cảm thấy giấc mộng này quá mức chân thật, quá mức tốt đẹp.

Gió lạnh như lưỡi dao sắc bén, tiếng kêu thê thảm vang vọng như oan hồn đòi mạng, từng đợt từng đợt đánh vào lòng nàng, khiến máu tươi như chảy tràn khắp nơi.

Vị trí nơi ngực vẫn còn âm ỉ đau đớn. Nàng giơ tay chạm vào, nhưng không hề thấy vết thương nào, cũng chẳng có giọt máu nào thấm ướt y phục của nàng.

Văn Khê đột nhiên mở bừng mắt, bật dậy ngồi thẳng, l*иg ngực kịch liệt phập phồng, trán đẫm mồ hôi.

Không.

Không phải mộng.

"Nhị tiểu thư cảm thấy thế nào?" Vừa thấy Văn Khê ngồi dậy, tỳ nữ Bạch Chỉ vội vã đưa tay chạm vào trán nàng.

Một cảm giác ấm áp truyền đến khiến tim Văn Khê đập mạnh, ánh mắt bình tĩnh nhìn khuôn mặt tươi tắn của Bạch Chỉ. Rất lâu sau nàng mới hoàn hồn, nhưng vẫn không dám tin. Ánh mắt thoáng nhìn về phía gương đồng trong phòng, nàng lập tức xốc chăn bước xuống giường, do quá mức vội vàng mà quên cả xỏ giày.

Bạch Chỉ hoảng hốt: "Nhị tiểu thư, sàn nhà lạnh lắm."

Văn Khê như không nghe thấy, bước chân lảo đảo. Các tỳ nữ, ma ma trong phòng vội tản ra nhưng vẫn đưa tay đỡ lấy nàng.

Nàng đưa bàn tay căng cứng về phía gương đồng, nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu. Nhất thời hơi thở nàng run lên.