Mang theo những ký ức đã trải qua ở kiếp trước, nàng tuyệt đối không thể gả cho Tạ Quan Thanh. Nhưng hôn ước này đã được ban từ bốn năm trước, nay chỉ còn cách đại hôn có năm ngày, thời gian quá gấp gáp.
Muốn nhanh chóng thoát khỏi khốn cảnh này trong năm ngày, chỉ sợ nàng cần một người giúp đỡ.
Văn Khê vẫn nhớ lần đầu tiên gặp vị Vĩnh Thân vương kia là ở Giang Nam. Chỉ là năm ấy đã trôi qua thật lâu.
Hiện tại nàng chỉ mong rằng Vĩnh Thân vương vẫn còn nhớ về Giang Nam, về những tháng ngày trải qua sinh tử cùng nàng.
"Lúc ta trở về có thấy thái giám bên cạnh Vĩnh Thân vương ở sảnh ngoài, e rằng hắn đến tặng hạ lễ. Nếu muội không muốn tiếp đón thì cũng không cần ra mặt. Ngày khác ta sẽ thay muội đến phủ thăm hỏi, nói lời cảm ơn là được." Văn Chiêu ôn tồn nói.
Nghe vậy, Văn Khê lập tức đứng bật dậy: "Hắn đến phủ tướng quân ư?"
Văn Chiêu gật đầu, vẫn chưa hiểu ý Văn Khê.
Còn chưa kịp hỏi thêm thì Văn Khê đã nhấc chân rời đi. Văn Chiêu vội gọi theo: "Tiểu Khê."
Văn Khê không quay đầu lại.
Dọc đường đi, tỳ nữ đều cúi người hành lễ, trong phủ rực rỡ sắc đỏ, sự vui mừng lan tràn khắp nơi. Nhưng nàng vẫn không dừng bước, gió cuốn theo những dải lụa bay lạc giữa không trung, nhưng nàng cũng chẳng buồn để ý mà trực tiếp dẫm qua.
Bạch Chỉ đi bên cạnh, mí mắt không ngừng giật giật.
Nàng ấy chăm chú quan sát Văn Khê, cảm thấy dường như tiểu thư nhà mình đã thay đổi. Trong thế giới của nàng không còn chỉ có Tạ Quan Thanh và đại tiểu thư, mà dường như đã xuất hiện nhiều điều khác.
Văn Khê đi đến tiền viện, sảnh ngoài chất đầy lễ vật. Nàng đảo mắt nhìn qua liền thấy giữa những hòm quà có một chiếc tráp khắc chữ "Ngụy". Gần như ngay lập tức nàng đã đoán được chủ nhân của nó.
Nhưng nơi này lại không thấy bóng dáng người kia.
Chẳng lẽ đã đi rồi? Hay là vẫn chưa đến?
Trong sảnh chỉ có lác đác vài người, ngoài tuyết rơi lả tả thì chỉ còn tỳ nữ và gia nhân đi ngang qua.
Văn Khê khẽ nhấc váy bước nhanh ra ngoài đại sảnh, hướng về phía cổng phủ. Nàng nhìn quanh, ngoài màu trắng xóa của tuyết thì vẫn chẳng thấy bóng dáng trong trí nhớ.
Bông tuyết rơi xuống giữa mày, nàng theo bản năng giơ tay lau đi, cảm nhận hơi lạnh thấm vào ngón tay mà trong lòng khẽ thở dài. Nàng đang định xoay người rời đi thì bỗng cảm nhận được một ánh mắt đang dừng trên người mình.
Văn Khê ngước lên.
Trước cổng phủ là một cỗ xe ngựa dừng lại. Cỗ xe ấy xa hoa mà tinh tế, được khắc hoa tinh xảo, đèn l*иg lay động trong gió, trên mặt l*иg đèn hiện rõ chữ "Ngụy".
Mành xe được vén lên lộ ra một thân ảnh.
Tay áo thêu tơ vàng, khoác áo lông chồn đen, tóc búi gọn gàng, cài ngọc quan, gương mặt tuấn mỹ vô song. Chỉ có ánh mắt lạnh lùng thấu xương, đôi môi mím chặt lộ ra vẻ sắc bén và táo bạo, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Bốn mắt giao nhau.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc mành xe đã buông xuống, ngăn cách mọi thứ bên ngoài.
Xe ngựa chuẩn bị lăn bánh rời đi.
Trong lòng Văn Khê căng thẳng, không suy nghĩ nhiều liền theo bản năng gọi ra một cái tên đã lâu không thốt ra:
"A Tuần."