Nàng Tiên Cá Bé Bỏng Ở Tinh Tế

Chương 6: Giao lưu bằng sóng âm

Anh nhẹ nhàng đặt chiếc đầu bé nhỏ của Nhân Ngư nhỏ lên gối của mình, rồi đắp chiếc chăn lông màu xám lên cho bé con. Sau khi làm xong những việc ấy, Nhân Ngư nhỏ đã chìm vào giấc ngủ say sưa.

Anh đứng dậy, cúi xuống nhìn Nhân Ngư nhỏ đang nằm trên chiếc giường lớn, lòng không khỏi trào dâng cảm giác ấm áp, càng ngắm càng thấy yêu thích.

Anh dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán Nhân Ngư nhỏ rồi mới rời đi.

Chẳng mấy chốc, anh lại vào phòng, lần này còn mang theo một chiếc hộp. Anh ngồi xuống bên giường, cẩn thận thu dọn tất cả vỏ trứng vào hộp để cất giữ cẩn thận.

Vừa dọn dẹp xong thì tiếng "tít tít" vang lên. Bạch Tu cẩn thận liếc nhìn bé con trên giường, thấy bé con không bị đánh thức mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay người bước nhanh ra khỏi phòng.

Anh mở quang não lên, hình chiếu nửa thân của Kede lập tức hiện ra: "Bạch Tu, mau cho tôi xem một chút! Nhân Ngư nhỏ đâu rồi?"

Elise cũng ghé đầu vào nhìn với vẻ tò mò.

"Em ấy ngủ rồi, ngày mai các cậu hẵng qua."

Dứt lời, anh ngắt kết nối.

Kede, Elise: “...”

Anh mở tin nhắn chưa đọc của Lacey: [Chúc mừng ngài, Nhân Ngư nhỏ có khỏe mạnh không ạ?]

Nhớ đến dáng vẻ mềm mại đáng yêu của Nhân Ngư nhỏ, nét dịu dàng thoáng hiện trên gương mặt anh. Anh trả lời: [Khỏe mạnh. Ngày mai anh qua xem thử đi, tôi thấy hình như bé con không phải là nam?]

Lacey nhanh chóng trả lời: [Vâng, sáng mai tôi sẽ qua ngay.]

Sau khi đã trả lời hết mọi tin nhắn, anh chuyển sang mở cửa hàng trực tuyến và lướt xem đủ loại trang phục dành cho Nhân Ngư nhỏ. Gương mặt anh vẫn không chút biểu cảm nhưng tay cứ lướt không ngừng nghỉ. Chẳng mấy chốc, anh đã vô thức đặt gần cả trăm món. Nếu không phải vì nhìn đến hoa cả mắt, có lẽ anh vẫn chưa dừng lại.

Xem xong quần áo, anh lại xem tiếp một số vật dụng sinh hoạt khác và mua thêm đủ thứ linh tinh. Anh nhắn tin cho các cửa hàng yêu cầu thống nhất giao hàng vào ngày mai rồi mới chịu dừng tay.

Nhìn đồng hồ đã hơn 11 giờ đêm, cũng đến lúc phải đi ngủ. Anh tắm rửa như thường lệ rồi trở về phòng ngủ.

Vừa bước vào cửa, anh chợt sững người lại khi nhìn thấy hình bóng nhỏ bé đang ngủ say trên giường. Lẽ nào... Phải ngủ chung giường sao?

Anh nhíu mày suy nghĩ một lát rồi quyết định sang phòng ngủ phụ ngủ tạm đêm nay. Ngày mai phải mua thêm một chiếc giường cho Nhân Ngư nhỏ nữa mới được, chứ lỡ ngủ chung mà đè bé con bị thương thì biết làm sao!

Nằm trên giường trong phòng ngủ phụ, anh trằn trọc mãi mà vẫn không sao ngủ được vì tinh thần vẫn còn quá phấn chấn. Cuối cùng, anh đành bất lực đứng dậy, đi vào thư phòng để xử lý công việc.

Anh làm việc suốt cả đêm. Mãi đến khi trời vừa tờ mờ sáng, anh mới cảm thấy thoáng buồn ngủ nhưng trời đã sáng thế này rồi cũng chẳng cần ngủ làm gì nữa.

Anh tự rót cho mình một tách cà phê. Khi cơn buồn ngủ tan biến, anh vẫn không yên tâm nên quay lại phòng ngủ xem thử. Nào ngờ Nhân Ngư nhỏ lại đang mở to mắt nằm trên giường!

Linh Khê vẫn còn muốn ngủ tiếp nhưng bụng lại hơi đói. Cô nhìn quanh thì thấy anh đẹp trai kia không có ở đây. Rèm cửa trong phòng đã được kéo kín nên tối om, cô cũng không biết mình đã ngủ bao lâu rồi.

Nhìn một lúc lâu Linh Khê mới nhận ra, căn phòng tối đen như vậy mà thị lực của cô chẳng hề bị ảnh hưởng chút nào!

Thừa lúc còn đang thích thú với sự mới lạ này, cô tò mò nhìn khắp xung quanh. Căn phòng mang phong cách châu Âu, đâu đâu cũng rộng thênh thang. Một căn phòng rộng lớn thế này lại được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, không có lấy một hạt bụi.

Ngoại trừ chiếc giường và cửa sổ, những đồ nội thất cùng thiết bị điện khác cô chưa từng thấy qua nhưng trông chúng có vẻ rất cao cấp và hiện đại. Cứ nhìn ngắm mãi, cô bất giác bị cuốn hút đến ngẩn người.

Chuyện gì thế này? Rõ ràng mình chỉ ngủ một giấc trong khách sạn thôi mà, tại sao khi tỉnh dậy lại biến thành người cá cơ chứ?

Điều quan trọng là người đàn ông trông hoàn toàn bình thường kia, khi nhìn thấy mình lại không hề tỏ ra kinh ngạc chút nào, thậm chí còn chăm sóc mình rất cẩn thận.

Thật không thể hiểu nổi! Nhưng có một điều chắc chắn là mình tuyệt đối không còn ở trên Trái Đất nữa rồi. Một cơ thể xa lạ, một người đàn ông xa lạ, cả một ngôn ngữ cũng xa lạ...

"Ọc, ọc..."

Đói quá đi, sao vẫn chưa có ai tới vậy...

Cô vừa lẩm bẩm thì nghe thấy tiếng cửa mở. Nghiêng đầu nhìn qua, quả nhiên vẫn là anh đẹp trai kia.

Bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của anh, cô mỉm cười ngọt ngào.

"A a a ~" (Tôi lại đói rồi~)

Bạch Tu bế Nhân Ngư nhỏ lên, ngạc nhiên hỏi: "Em tỉnh khi nào vậy?"

Đương nhiên, câu trả lời anh nhận được chỉ là tiếng "a a a".

"A a a." (Anh nói gì vậy? Tôi không hiểu gì hết. Anh có mang bình sữa đến không?)

"Hả? Sao thế?" Bạch Tu hỏi lại với vẻ mặt hoang mang.

Linh Khê bất lực bĩu môi, cô chỉ vào miệng mình rồi lại sờ lên cái bụng nhỏ đang xẹp lép.

Bạch Tu cũng đưa tay sờ thử bụng nhỏ của bé con. Mềm thật~

Anh còn chưa kịp sờ mấy cái thì mu bàn tay đã bị đập nhẹ một cái. Ngẩng lên nhìn, anh thấy Nhân Ngư nhỏ đang tỏ vẻ tủi thân, vừa chỉ vào cái miệng nhỏ của mình vừa không ngừng phát ra tiếng "a a".

Lúc này Bạch Tu mới hiểu ra, anh không khỏi bật cười trầm thấp: "Hóa ra là em lại đói rồi, em ăn khỏe thật đấy."

Anh cưng chiều véo nhẹ chiếc mũi nhỏ của bé con, sau đó đặt bé con vào trong nước rồi đi pha sữa.

Vẫn với sức ăn như tối qua, sau khi uống hết hai bình sữa, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhân Ngư nhỏ lại tươi cười rạng rỡ như hoa.

Tâm trạng Bạch Tu cũng khá lên theo. Lúc này trời đã sáng hẳn, phía trên cửa phòng tắm đột nhiên xuất hiện một khung hình nhỏ, hình ảnh bên trong chính là Kede và Lacey.

Anh hơi nhướng mày vì không ngờ họ lại đến sớm thế. Dù biết bé con không hiểu nhưng anh vẫn nói một tiếng: "Có khách đến rồi, anh ra mở cửa."

Linh Khê cũng nhìn thấy khung hình, cô nghe anh nói câu gì đó rồi đi ra ngoài. Chẳng mấy chốc, một giọng nam oang oang vang lên từ bên ngoài. Cô đưa tay xoa xoa tai mình, âm thanh này lớn quá, hơi ồn ào.

"Mau cho tôi xem Nhân Ngư nhỏ đâu nào! Trông có đáng yêu không?"

Elise huých anh ấy một cái: "Anh có thể nói nhỏ tiếng một chút không, đừng làm ồn đến bé con đáng yêu!"

Nghe vậy, Kede ngượng ngùng gãi mũi: "Chắc Nhân Ngư nhỏ không đến nỗi nhát gan vậy đâu nhỉ..."

Bạch Tu chỉ lạnh lùng tặng cho anh ấy một cái liếc cảnh cáo rồi bước vào phòng trước.

Linh Khê quả thật giật nảy mình khi bỗng dưng có nhiều người vào như vậy, hơn nữa... Bản thân còn chưa mặc gì cả...

Cô hoảng loạn lùi sâu vào trong bồn tắm. Trong mắt Bạch Tu, hành động này chứng tỏ Nhân Ngư nhỏ đang rất sợ hãi, thế nên anh lại lườm Kede một cái sắc lẻm.

Lúc này Kede cũng không dám hó hé gì nữa, anh ấy chỉ tò mò nhìn Nhân Ngư nhỏ và cố gắng hết sức tỏ ra thân thiện.

Linh Khê cảm nhận được mấy người trước mặt không có ác ý với mình, nhưng cuối cùng vẫn không thể hoàn toàn yên tâm. Con người vốn rất giỏi giả tạo, ai biết được họ muốn làm gì mình chứ?

"Em đừng sợ, họ không làm hại em đâu."

Hửm? Ai đang nói vậy?

Elise ngồi xuống trước bồn tắm, dịu dàng mỉm cười với Linh Khê. Cô ấy không hề mở miệng nhưng giọng nói đã truyền đến tai Linh Khê: "Đây là sóng âm đặc biệt của Nhân Ngư chúng ta, họ không nghe thấy đâu."

Đó là một mỹ nhân tóc vàng mắt xanh. Dù cô ấy đang ngồi nhưng vẫn không che giấu được thân hình có phần nặng nề. Là phụ nữ mang thai sao?

"A a a!" (Chị cũng là người cá sao?)

Elise gật đầu: "Đúng vậy, chị là Elise, một Nhân Ngư trưởng thành. Còn người tóc đỏ kia là chồng chị, anh ấy là con người."

Nhìn theo hướng tay cô ấy chỉ, Linh Khê thấy một người đàn ông với mái tóc đỏ rực, sở hữu đôi mắt đào hoa quyến rũ và trông có vẻ hơi cà lơ phất phơ.

Tóc của người ở đây có nhiều màu thật đó!

Linh Khê kinh ngạc mở to mắt: "Đây là nơi nào vậy ạ?"

"Đây là hành tinh Vikasa, một hành tinh rất sầm uất. Em sẽ thích nơi này thôi."

Bạch Tu đang chăm chú phân tích nội dung cuộc trò chuyện của họ, trong khi Kede đứng bên cạnh nhìn mà sốt ruột nên không nhịn được hỏi: "Em yêu, hai người đang nói gì vậy?"

Elise liếc anh ấy một cái: "Đừng vội, em đang tạo dựng tình cảm với Nhân Ngư nhỏ mà!"

Lacey chỉ mỉm cười đứng sang một bên, chờ Nhân Ngư nhỏ buông bỏ phòng bị thì có thể phối hợp tiến hành kiểm tra.

"Sao chị có thể giao tiếp với họ được vậy?" Linh Khê rất tò mò.