Cảm nhận được tâm trạng bất an của vật nhỏ trong lòng, Bạch Tu bất giác dịu lại nét mặt, anh nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng non nớt của Nhân Ngư nhỏ.
Giọng nói trầm thấp dịu dàng của anh vang lên: "Đừng sợ, đây là nhà của em."
Hả? Anh nói gì vậy? Sao cô không hiểu gì hết?
Linh Khê mở to mắt, ngơ ngác nhìn đối phương. Bỗng nhiên, từ bụng cô vang lên tiếng ọt ọt ọt.
Cả hai đều sững sờ. Linh Khê sờ cái bụng nhỏ xẹp lép của mình. Lúc này, cô mới phát hiện ra, cơ thể thu nhỏ lại đã đành, phần thân trên của cô còn không mặc gì cả!
Cô xấu hổ bụm mặt lại. Tuy cơ thể này bé tí nhưng không che giấu được tâm hồn đã 18 tuổi của cô...
Lúc này Bạch Tu mới sực nhớ. Sữa bột dành cho Nhân Ngư sơ sinh anh đã chuẩn bị sẵn từ trước, chỉ là sự việc xảy ra quá bất ngờ khiến anh quên bẵng đi.
Nhưng mà, cái dáng vẻ xấu hổ bụm mặt của Nhân Ngư nhỏ này thật khiến người ta không nỡ đặt cô xuống...
Tiếng ọt ọt ọt lại vang lên lần nữa.
Linh Khê đói đến khó chịu, cô chẳng buồn xấu hổ nữa mà dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn anh đẹp trai đang ôm mình.
Bạch Tu bị nhìn đến đau lòng, sốt ruột.
"Ngoan nào, anh đi pha sữa bột cho em ngay đây. Em đợi một lát nhé."
Nói xong, anh đặt Linh Khê xuống giường rồi vội vàng chạy đi pha sữa.
Tuy không hiểu anh đẹp trai kia nói gì nhưng nhìn dáng vẻ đó của anh, chắc là đi tìm đồ ăn cho cô rồi.
"Ọt, ọt."
Đói quá đi mất, lại còn muốn khóc nữa.
Cô khó chịu giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên, sau khi ngắm nghía vài giây rồi bĩu môi.
Bàn tay nhỏ sờ lên cái đuôi vàng kim bé xíu. Tuy vảy mềm mềm, trơn trơn mà sao cô cảm thấy khô quá vậy nè!
Tim cô đánh thịch một cái! Thôi xong, cô biến thành cá rồi, chẳng lẽ cô sẽ phải ngâm mình trong nước suốt cả đời hay sao?
Cô càng nghĩ đến nước lại càng thấy mình khô khốc, cảm giác như ngay giây tiếp theo, cô sẽ chết khô mất...
Đúng lúc cô cảm thấy khó chịu thì cánh cửa mở ra. Cô ngước mắt lên và thấy anh chàng đẹp trai lúc nãy đang cầm một vật trông như bình sữa tiến lại gần.
Anh dịu dàng ôm cô lên nhưng bây giờ cô chẳng có hứng ăn uống gì cả. Cô chỉ muốn được ngâm nước mà thôi.
"A a a!" (Tôi muốn nước...)
Bạch Tu khó hiểu nhìn Nhân Ngư nhỏ. Anh thấy cô lắc đầu không chịu uống sữa, lại còn không ngừng phát ra những tiếng kêu non nớt. Trông có vẻ rất khó chịu.
Trong lòng anh cũng sốt ruột không yên, não bộ anh không ngừng suy nghĩ, suy nghĩ xem cô đang muốn biểu đạt điều gì?
Đột nhiên, giống như nghĩ ra điều gì đó, anh đặt bình sữa vào lòng Nhân Ngư nhỏ, rồi lấy tờ ghi chú mà Lacey viết cho mình từ nút không gian ra.
Dòng đầu tiên trên đó viết: [Nhân Ngư nhỏ vừa mới nở không cần vội cho uống sữa, nên đặt bé con vào trong nước trước. Khi Nhân Ngư nhỏ ở trong nước mới có cảm giác an toàn.]
Sắc mặt Bạch Tu lập tức trở nên khó coi. Lần đầu tiên anh hơi bực mình với bản thân, vậy mà anh lại quên mất chuyện quan trọng như vậy.
Anh ôm Nhân Ngư nhỏ lên và sải bước về phía phòng tắm. Đối với Linh Khê mà nói, cái bồn tắm lớn đó có thể cho cô bơi mấy vòng. Chưa đến 20 giây, bồn tắm đã được đổ đầy nước.
Cô còn chưa kịp kinh ngạc tại sao vòi nước này chảy nhanh thế thì đã được đặt vào trong nước rồi.
A~ Thật thoải mái!
Tâm trạng cô vui vẻ nên bơi mấy vòng liên tiếp. Xem ra biến thành cá cũng có cái lợi, ít nhất là cô không cần học bơi nữa, ha ha...
"Ọt ọt ọt..."
Cô ngượng ngùng chỉ chỉ vào bình sữa trong tay anh. Bạch Tu thấy vậy thì vội vàng đưa bình sữa vào hai bàn tay nhỏ bé của cô.
Đáng tiếc là không ai nhìn thấy cảnh vẻ mặt đầy trìu mến và tự hào như ông bố bỉm sữa của Bạch Tu. Còn Nhân Ngư nhỏ đối diện anh, cô đang mải mê uống sữa nên chẳng để ý đến.
Thế nhưng, Nhân Ngư nhỏ đã uống một mạch hết veo 500ml sữa bột — Một lượng mà người ta nói em bé Nhân Ngư không bao giờ có thể uống hết được.
Còn vì sao lại pha nhiều như vậy ư? Đương nhiên là vì có người nào đó quá luống cuống, chỉ chăm chăm thêm sữa bột mà quên mất cả tỉ lệ, đến lúc nhớ ra thì đã pha xong từng này rồi.
Linh Khê cảm thấy mình mới chỉ no lưng lửng bụng, cô bèn cười lấy lòng với đối phương.
"A a a." (Tôi muốn một bình nữa).
Bạch Tu dường như hiểu được ý cô nhưng anh không chắc chắn lắm nên hỏi lại: “Em chưa no à? Còn muốn uống nữa sao?”
Linh Khê nghiêng đầu nghĩ, anh ấy đang nói gì vậy nhỉ?
Chẳng lẽ anh ấy không biết mình muốn gì sao?
Cô chợt nghĩ đến mấy ông bố bà mẹ lần đầu có con, cứ thấy con khóc là luống cuống chẳng biết con muốn gì.
Cô bất lực thở dài trong lòng. Cô đành phải khoa chân múa tay, dùng ngón tay nhỏ xíu chỉ vào bình sữa, rồi lại chỉ vào cái miệng đang há to của mình, cuối cùng ôm bụng ra vẻ khó chịu.
Quả nhiên Bạch Tu hiểu ngay lập tức. Anh nhìn lại tờ giấy ghi chú do Lacey viết cho mình: [Nhu cầu thức ăn của Nhân Ngư nhỏ mới sinh không lớn lắm.]
Lần đầu tiên, trong lòng anh dấy lên sự nghi ngờ đối với Lacey. Anh im lặng đứng dậy đi pha sữa. Lần đầu còn bỡ ngỡ chứ lần hai đã quen tay, anh thành thạo pha thêm 500ml sữa bột nữa, đây đã là mức tối đa của cái bình sữa này rồi…
Nếu Lacey mà biết Bạch Tu đã mua cho Nhân Ngư nhỏ cái bình sữa to tổ chảng thế này, khuôn mặt ôn hòa của anh ấy chắc chắn cũng sẽ trở nên méo mó ngay tức khắc. Đây là loại bình sữa dùng cho trẻ sơ sinh tộc người khổng lồ ở hành tinh nào đó mà!
Tiếc là Bạch Tu không biết, anh chỉ thấy cái bình này cũng ổn, cầm khá tiện tay. Mấy cái bình sữa khác thì bé tí, cầm cứ như đồ chơi, thế nên anh mới chọn cái này.
Linh Khê lại càng không hay biết gì. Cô vui vẻ ôm bình sữa thứ hai, uống ừng ực ngon lành!
Sữa này ngon thật sự. Nó có vị ngọt thanh nhẹ nhàng nhưng chủ yếu vẫn là hương vị đậm đà của sữa.
Vốn dĩ cô đã thích ăn kẹo sữa rồi, loại sữa này lại không hề tanh chút nào. Tuy cũng chẳng có mùi vị gì đặc biệt nhưng uống vẫn rất ngon, lại có vẻ cực kỳ bổ dưỡng nữa chứ.
Đương nhiên cô không hề biết rằng, một bình sữa này có giá tới mười nghìn tinh tệ. Đây là loại sữa bột có giá trị dinh dưỡng cao nhất Liên Bang.
Người biết chuyện là Bạch Tu thì lại chẳng hề bận tâm, trong lòng anh còn đang tính toán những việc khác. Anh nhẩm tính hộp sữa bột kia chắc chưa đến ba ngày là hết, ngày mai anh phải đi mua thêm một ít nữa. Còn phải mua thêm quần áo các thứ…
Lát nữa anh phải nhắn tin cho Lacey, bảo anh ấy liệt kê một danh sách đồ cần mua mới được. Sau này, anh cũng là người nuôi Nhân Ngư rồi.
Bạch Tu phấn khích nghĩ rồi lần lượt gửi tin nhắn cho từng người bạn, dù tin nhắn đó chỉ có một câu ngắn ngủi:
[Nhân Ngư nhỏ của tôi phá xác rồi.]
Anh mặc kệ các cuộc gọi video hay tin nhắn đang được gửi tới. Anh phớt lờ hết tất cả, chỉ muốn ngắm nhìn Nhân Ngư nhỏ của anh mà thôi.
Mặc dù tốc độ uống bình sữa thứ hai của cô không nhanh như bình đầu nhưng cũng chẳng chậm bao nhiêu. Bình vừa cạn, cái miệng nhỏ xinh đã ợ một tiếng.
Linh Khê thoả mãn vỗ vỗ cái bụng nhỏ của mình, vừa mới đưa lại bình sữa cho anh, cô đã không nhịn được ngáp một cái.
Cơn buồn ngủ ập đến bất ngờ quá. Tuy bây giờ cô đã biến thành cá nhưng cô chưa từng ngủ trong nước bao giờ, cô vẫn nên về giường thôi.
Bàn tay nhỏ bé của cô vỗ nhẹ vào cánh tay anh đẹp trai nào đó, sau đó cô lại chỉ về phía phòng ngủ rồi chắp hai tay lại đặt bên má, nhắm mắt nghiêng đầu tựa lên tay.
Bạch Tu thầm nghĩ, Nhân Ngư nhỏ nhà anh thông minh thật. Tuy cô không biết nói nhưng hành động và biểu cảm đó, chắc chỉ có kẻ ngốc mới không hiểu được.
Vả lại, cô dễ thương quá đi mất! Sao Nhân Ngư nhỏ của anh lại đáng yêu thế này chứ!
Anh yêu thương bế bổng Nhân Ngư nhỏ lên, sau khi anh dùng khăn lau qua loa mấy giọt nước trên người cô xong thì đi về phía giường.
Đứng bên giường, Bạch Tu nhíu mày. Anh quên mua gối với chăn cho Nhân Ngư nhỏ mất rồi. Nhìn cô đang cố gắng chống đỡ cái đầu gật gù sắp ngủ gục đến nơi của mình, anh lại thấy hơi xót xa.
Anh đúng là sơ ý quá mà. Thôi kệ, cứ tạm để bé con ngủ thế này một đêm vậy.