Anh cầm một lọ dung dịch dinh dưỡng lên và nghiên cứu kỹ hướng dẫn sử dụng. Sau đó, anh đổ một ít ra lòng bàn tay, xoa đều hai tay rồi cẩn thận thoa lên quả trứng.
Lặp lại vài lần, quả trứng màu xanh lam đậm được bôi đến bóng loáng. Anh lại lấy từ vòng tay trữ vật ra một vật hình cái giỏ.
Mấy lọ còn lại cũng được anh đổ ra một ít, xoa đều rồi bôi vào thành trong của giỏ. Thấy lượng vừa đủ, anh thử đặt quả trứng vào trong.
Cái giỏ vẫn hơi lớn một chút so với quả trứng. Nhưng không sao, vì sau này trứng sẽ hấp thụ dinh dưỡng và lớn lên.
Đây là loại giỏ đựng trứng kiểu mới và thịnh hành nhất trên hành tinh chủ. Một vật dụng bắt buộc phải có cho những nhà có trứng Nhân Ngư.
Có cái giỏ này rồi thì không cần phải đặt trứng Nhân Ngư trong nước nữa. Bởi vì thành phần trong nước quá đơn điệu, nếu cứ để trứng Nhân Ngư tự do phát triển trong nước sẽ mất rất nhiều thời gian.
Anh hài lòng vuốt ve vỏ trứng. Mặc dù không nhận được phản hồi nào từ bé trứng nhưng anh cũng không thất vọng, anh thầm nghĩ nếu là một bé Nhân Ngư đực, có vẻ cũng không tệ.
Màn đêm bất tri bất giác buông xuống, robot gia đình đã tự động dọn sẵn bữa tối. Lúc này, Bạch Tu mới hoàn hồn lại, hóa ra anh đã loay hoay với quả trứng này lâu như vậy rồi sao?
Dùng xong bữa tối, anh xử lý một vài công việc rồi mới về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Trên chiếc giường lớn màu xám tro có một cái giỏ màu xanh lam đậm được đặt trên đó, trông thật nổi bật. Ở giữa phong cách lạnh lẽo này, quả trứng xanh đậm bên trong trông thật nhỏ nhắn và đáng yêu.
Bạch Tu không kìm được khẽ hôn lên vỏ trứng. Đến khi anh kịp phản ứng lại, vành tai anh đã hơi ửng đỏ. Anh đặt cái giỏ cạnh gối của mình, kéo chăn lên, thỏa mãn nhắm mắt ngủ.
*
Linh Khê cảm thấy giấc ngủ này thật thoải mái. Thế nhưng, khi cô muốn vươn vai một cái thì… Hửm? Sao cô không duỗi tay được?
Cô muốn lật người thử xem nhưng… Hả? Cả người nặng trịch...
Cô... Mập lên rồi sao?
"Mau nhìn kìa! Nó cử động kìa!"
Kede vội vàng nhìn qua: "Đâu? Đâu cơ?"
Elise bĩu môi: "Nó vừa mới cử động một chút đấy, vậy mà anh không thấy gì hết!"
"Hả?" Kede gãi gãi đầu.
"Sao nó không động đậy nữa rồi? Lẽ nào sắp nở rồi ư?"
Elise mở to mắt nói: "Em cũng không biết nữa, đã một tháng rồi, trứng cũng nặng gấp đôi lúc trước nhưng sao bé con còn chưa chịu nở nhỉ?"
Kede phủi lớp bụi không tồn tại trên quả trứng, sau đó anh cẩn thận đặt nó vào giỏ. Bây giờ cái giỏ này đã vừa khít với quả trứng. Trước kia quả trứng nặng tầm 3kg, bây giờ đã tròn 6kg rồi!
Lacey nói dinh dưỡng đã đủ, chỉ là anh ấy cũng không hiểu tại sao Nhân Ngư vẫn chưa chịu phá vỏ ra ngoài.
Đây cũng là quả trứng Nhân Ngư lớn nhất và nặng nhất mà anh ấy từng được nuôi dưỡng cho đến nay.
Elise lộ vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.
Cô ấy xoa cái bụng bầu đã nhô cao của mình, nói: "Không biết lúc trứng của chúng ta nở ra, có được lớn như vậy không nhỉ?"
Kede dịu dàng nói: "Em yêu à, sau này trứng của chúng ta nhất định sẽ khỏe mạnh nhất."
Elise liếc anh ấy một cái: "Sao có thể chứ. Tuy em là Nhân Ngư thuần chủng nhưng cấp bậc huyết thống của quả trứng nhà Bạch Tu cao hơn em mà!"
"Con của chúng ta làm sao khỏe mạnh được như bé trứng chứ!"
Kede thầm nghĩ, không phải em cũng biết chuyện này rồi sao? Vậy em còn hỏi anh làm gì?
Nhưng anh ấy cũng không dám phản bác, nên chỉ đành cười cười chuyển chủ đề: "Ngoan nào, con của chúng ta cũng không tệ mà. À, cũng sắp đến giờ Bạch Tu về rồi, để anh mang trứng trả lại cho cậu ấy."
"Hả? Trả lại ngay bây giờ sao?" Ánh mắt Elise lộ ra vẻ không nỡ.
Kede buồn cười nói: "Sau này em muốn xem thì cứ đến nhà Bạch Tu, cơ hội vẫn còn nhiều mà. Em yêu à, bây giờ em cần phải nghỉ ngơi."
Elise hiểu chuyện gật đầu: "Thôi được rồi. Anh đi đường cẩn thận, phải bảo vệ quả trứng cho tốt đó!"
Kede bất đắc dĩ gật đầu: "Biết rồi mà, chỉ qua mấy cái điểm dịch chuyển thôi..."
Dưới cái lườm của Elise, anh ấy vội vàng xách giỏ lên rồi đi ra ngoài.
Đi qua mấy điểm dịch chuyển là đến cửa nhà Bạch Tu. Đúng lúc Bạch Tu cũng vừa tan làm về đến nhà.
Hai người gặp nhau ở cửa. Bạch Tu tự nhiên nhận lấy cái giỏ, anh hỏi: "Bé trứng thế nào rồi?"
Kede nhún vai: "Vẫn như cũ thôi. Nhưng chắc cũng sắp rồi, trứng lớn thế này rồi cơ mà."
Bạch Tu gật đầu: "Ừm, công việc mấy ngày nay của tôi cũng xong rồi. Ngày mai cậu không cần trông giúp nữa đâu, cứ về chăm sóc Elise đi."
"Được. Elise nhà tôi cũng sắp đến ngày dự sinh rồi, tôi cũng không yên tâm lắm."
Nói xong, Kede lập tức xoay người rời đi.
Bạch Tu xách giỏ vào phòng tắm. Anh đặt quả trứng vào bồn tắm rồi bắt đầu cởi đồ tắm vòi sen. Dù sao trứng cũng chẳng nhìn thấy gì.
Tắm xong, anh nhìn quả trứng không có chút động tĩnh nào mà thở dài một hơi. Anh tuỳ tiện khoác áo choàng tắm rồi ôm quả trứng đi ra ngoài.
Anh đặt quả trứng lên giường trong phòng ngủ rồi đi đến phòng sách để xử lý cho xong phần công việc còn lại. Ngày mai, anh phải bảo Lacey qua đây xem thử mới được, sao bé trứng mãi còn chưa chịu nở thế này?
Bạch Tu vừa ra khỏi cửa, đèn phòng ngủ cũng tự động tắt, căn phòng chìm vào tĩnh lặng.
...
Linh Khê ngủ một giấc dậy thì cảm thấy đói tới nỗi bụng kêu ùng ục. Cô cố hết sức mở mắt ra, ai ngờ xung quanh tối đen như mực.
Không những thế, không gian xung quanh còn vô cùng chật chội khiến cô phải co người lại. Cực kỳ khó chịu!
Chuyện gì thế này?
Cô dùng sức đá loạn xạ xung quanh rồi lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Thật khó chịu...
Bây giờ Linh Khê không quan tâm đến cái gì cả, cô chỉ muốn nhanh chóng thoát ra ngoài.
Trong bóng tối, quả trứng trên giường không ngừng lắc lư. Quả trứng lắc qua lắc lại rồi bắt đầu lăn, lăn từ giữa giường lăn đến mép giường và sắp sửa rơi xuống.
"Rắc!" một tiếng, quả trứng nứt ra một khe hở.
Nhưng vẫn chưa đủ!
Bạch Tu có tinh thần lực cực cao nên dù anh đang ở phòng sách cũng cảm ứng được động tĩnh trong phòng ngủ. Anh lập tức bỏ dở công việc để chạy qua xem xét.
Vừa mở cửa ra, anh đã thấy bé trứng rơi từ mép giường xuống. Quả trứng rơi xuống tấm thảm và phát ra tiếng rắc, sau đó lập tức vỡ tan tành!
Bạch Tu chỉ cảm thấy trái tim mình như muốn ngừng đập ngay tại chỗ. Anh sững người mất hai giây. Trong khi anh còn chưa kịp phản ứng lại, thì đã nhìn thấy một cánh tay vươn ra từ giữa những mảnh vỏ trứng.
Cánh tay ấy trắng nõn và mịn màng tựa bạch ngọc. Ngay sau đó, một cái đuôi nhỏ màu vàng kim khẽ vung lên, quét sạch những mảnh vỏ trứng còn sót lại, để lộ toàn bộ cơ thể.
Hơi thở có chút rối loạn khi nhìn thấy cái đuôi lấp lánh kia. Ánh mắt anh dán chặt vào Nhân Ngư nhỏ đang nằm trên tấm thảm, không rời một giây.
Mái tóc đen nhánh xoã tung trên bờ vai nhỏ nhắn. Đôi mắt đen láy ngây thơ ẩm ướt nhìn anh. Cái đuôi nhỏ màu vàng kim thuần khiết bối rối quẫy qua quẫy lại.
Cái đuôi đó quẫy qua quẫy lại làm tim Bạch Tu cũng run lên theo từng nhịp. Anh không tài nào nhấc nổi chân, cơ thể anh cứng đờ, đứng yên tại chỗ.
Còn Linh Khê, lúc cô bị ngã trên đất thì vẫn còn hơi ngơ ngác. Chuyện gì đã xảy ra thế này?
Sao cô mới ngủ một giấc dậy đã mọc ra cái đuôi thế này? Lại còn nhỏ thế này nữa...
Bộ dạng này của cô là biến thành Nhân Ngư rồi sao? Cô mờ mịt nhìn vỏ trứng trên đất, rồi lại nhìn người đàn ông đang đứng ở cửa.
Anh trai này đẹp trai quá đi! Tuy anh đang mặc áo choàng tắm nhưng cũng không che được cơ ngực rắn chắc kia. Màu tóc của anh cũng đẹp nữa, là màu bạc cô thích nhất!
Cả mắt nữa!
Hai người nhìn nhau mấy phút liền, sau đó anh trai này đột nhiên cử động. Anh bước tới, dịu dàng ôm cô lên.
Linh Khê hoảng hốt. Tình hình gì đây? Cô há miệng định hỏi nhưng chỉ phát ra được tiếng a a a…