Elise không nhịn được cười nói: "Em cũng có thể nói được mà. Chẳng qua bây giờ em mới nở ra khỏi vỏ nên vẫn chưa học nói đó thôi, đợi khi nào em lớn lên sẽ biết nói ngay ấy mà."
Lúc này Linh Khê mới nhận ra mình vừa hỏi một câu thật ngốc nghếch, hình như đúng là chẳng có đứa trẻ sơ sinh nào vừa chào đời đã biết nói cả...
Cô ngại ngùng vẫy vẫy đuôi nhưng trong lòng lại có một chuyện rất muốn làm rõ.
Cô bơi đến bên cạnh Elise rồi khẽ chỉ vào người anh đẹp trai kia và hỏi: "Người đó là ai vậy ạ? Từ lúc mới nở em đã thấy anh ấy rồi, hơn nữa anh ấy còn luôn chăm sóc em nữa. Anh ấy là cha của em sao?"
Lần này thì không nhịn nổi nữa, Elise bật cười ha hả, suýt chút nữa đã động thai.
Cả ba người đàn ông đều ngơ ngác nhìn Elise cười đến gần như không thở nổi.
Trong ánh mắt Kede và Lacey đều lộ rõ vẻ lo lắng, sợ cô ấy cười đến nỗi sinh luôn mất thôi!
Không để họ lo lắng quá lâu, Elise cố gắng nén cười lại rồi vuốt ve mái tóc đen mềm mại của Linh Khê, cười bảo: "Em đúng là một bé con ngốc nghếch. Nhân Ngư chúng ta vốn rất nhạy cảm với các mối quan hệ huyết thống. Vậy em có cảm nhận được mối liên kết đặc biệt nào với người đàn ông đó không?"
Linh Khê lắc đầu: "Không có. Thế tại sao em lại ở nhà của anh ấy ạ?"
Một tia thương cảm lướt cực nhanh qua đáy mắt Elise mà không ai kịp nhận ra, chỉ nghe cô ấy dịu dàng giải thích: "Bởi vì em là một Nhân Ngư mồ côi, không cha không mẹ, nên anh ấy đã nhận nuôi em. Sau này hai người sẽ trở thành gia đình của nhau."
"Ồ." Linh Khê thoáng cảm thấy buồn bã khó tả. Hóa ra, dù có đổi nơi sinh ra thì mình vẫn mang thân phận mồ côi.
Cô lặng lẽ ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia, trong lòng lại dâng lên một cảm giác ấm áp. Bởi vì ít nhất ở nơi này cô cũng sẽ có một người thân, không giống như khi ở Trái Đất, nơi đó thực sự chẳng còn gì để lưu luyến nữa...
Bạch Tu nhìn Nhân Ngư nhỏ đột nhiên trở nên hơi buồn bã, lập tức đau lòng ngồi xuống vuốt đầu bé con rồi hỏi Elise đang đứng bên cạnh: "Bé con sao thế? Nó đang buồn sao?" Mà buồn vì chuyện gì chứ...
Sắc mặt Elise thoáng chút mất tự nhiên, dường như mình đã nói hơi nhiều với bé con rồi, lỡ như bé con quá đau lòng về thân thế của mình thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe mất.
Ở thời hiện đại, Linh Khê rất giỏi quan sát sắc mặt người khác, nên vừa thấy vẻ mặt cả hai đều lộ rõ sự lo lắng cho mình, cô lập tức nở một nụ cười thật tươi với họ.
Bàn tay nhỏ bé vỗ nhẹ lên bàn tay to lớn của người đàn ông, như muốn nói rằng mình không sao cả, đồng thời hỏi Elise: "Anh ấy tên là gì ạ?"
Elise lộ rõ vẻ kinh ngạc. Chẳng lẽ đây là huyết mạch cao cấp?
Chỉ mới chào đời chưa đầy một ngày mà suy nghĩ đã mạch lạc đến thế ư?
Trong khi đó, Bạch Tu cũng không khỏi kinh ngạc, anh không chắc chắn lắm, bèn hỏi Elise: "Vừa rồi bé con đang an ủi tôi ư? Nó có ý gì vậy?"
Nhìn vẻ mặt Bạch Tu, trong lòng Elise càng lúc càng ngưỡng mộ. Bởi vì trước đây, cô ấy chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào ánh mắt của người đàn ông này, chúng hoàn toàn không có tý hơi ấm nào.
Tuy chỉ là một nhân viên văn phòng nhưng cô ấy biết rõ Kede hoàn toàn không phải là đối thủ của người này, vì đây là một người đàn ông cực kỳ nguy hiểm.
Vậy mà bây giờ, cô ấy lại thực sự ghen tị với vận may của anh!
Cô ấy nói với giọng hơi không cam tâm: "Nhân Ngư nhỏ hỏi tôi tên của anh đó..."
Bạch Tu vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên: "Rồi sao?"
Giọng Elise bất giác cao hơn một chút: "Còn cần ‘rồi sao’ nữa ư! Rõ ràng huyết mạch của Nhân Ngư nhỏ này rất cao cấp, vừa mới sinh ra đã có ý thức riêng rồi!"
"Anh nhặt được bảo bối rồi!"
Trong lòng Bạch Tu không khỏi dâng lên một niềm đắc ý nho nhỏ, anh rất tự hào về Nhân Ngư nhỏ của mình. Tuy nhiên, anh vẫn giữ vẻ mặt không chút cảm xúc nói với Elise đang kích động: "Cô nói với bé con tôi tên Bạch Tu, tiện thể hỏi xem bé con tên gì."
Kede đứng cạnh thật lòng mừng cho người bạn tốt của mình, bởi vì vận may của anh chàng này đúng là quá tốt rồi, đến mức tìm được Nhân Ngư có huyết thống cao cấp thế này, thứ mà cả Liên Bang cũng chưa chắc đã có lấy một người!
May là mọi người đều là người một nhà, cho nên tin tức này sẽ không bị lan truyền ra ngoài. Nếu không thì cho dù Bạch Tu có lợi hại đến đâu, cũng đừng mong sống những ngày yên ổn.
Linh Khê thấy họ bắt đầu tự nói chuyện với nhau mà chẳng chịu trả lời câu hỏi của mình, nên cô vỗ nhẹ lên mu bàn tay Elise như muốn nhắc nhở. Thế nhưng chưa vỗ được mấy cái, bàn tay nhỏ nhắn đã bị người đàn ông kia giữ chặt trong lòng bàn tay mất rồi!
A! Thật là ngại quá đi, sao lại có thể nắm tay con gái nhà người ta như thế chứ ~ Thôi vậy, dù sao sau này cũng là người thân cả rồi, cứ xem như làm quen trước một chút đi ~
Trong khi đó, Elise cảm nhận được cái vỗ nhẹ kia làm cho tình mẫu tử mãnh liệt dâng trào. Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại ấy vỗ lên mu bàn tay cô ấy, cứ như thể đang vỗ về trái tim cô ấy vậy, khiến ánh mắt cô ấy trở nên dịu dàng khôn tả!
Chỉ là, người đàn ông nào đó thật quá bá đạo rồi! Đây vẫn còn là một đứa trẻ cơ mà! Hừ!
"Nhân Ngư nhỏ ơi, em đáng yêu quá~"
Linh Khê lễ phép đáp lại: "Cảm ơn chị ạ! Nhưng mà chị vẫn chưa trả lời câu hỏi của em?"
Lúc này Elise như vừa sực nhớ ra, còn tỏ vẻ cố ý: "Ồ ồ ồ, đúng rồi, người đàn ông này ấy hả, anh ấy tên là Bạch Tu. Vậy Nhân Ngư nhỏ có tên chưa?"
Linh Khê ngoan ngoãn gật đầu: "Em có rồi ạ! Em tên là Linh Khê, Linh trong ‘bách linh điểu’ (chim sơn ca), còn Khê là trong ‘khê thủy’ (khe suối)."
Elise nghe xong có phần ngơ ngác, bèn quay sang hỏi Bạch Tu bên cạnh với vẻ mờ mịt: "Con bé nói mình tên là Linh Khê, Linh trong ‘bách linh điểu’, còn Khê là trong ‘khê thủy’."
"Ừm, tôi biết ‘khê thủy’ nhưng ‘bách linh điểu’ là loài chim gì vậy?"
Bạch Tu nhíu mày: "Cô hỏi xem ai là người đặt tên cho em ấy?" Trong lòng anh lại cảm thấy hơi không vui, vì anh còn tưởng mình sẽ được đặt tên cho cô bé chứ!
Nghe câu hỏi của Elise, Linh Khê rơi vào hoang mang bởi vì cô cũng chẳng biết là ai đặt tên cho mình nữa. Cô chỉ biết rằng từ lúc sinh ra mình đã tên là Linh Khê. Hơn nữa, cái tên này đã theo cô 18 năm và cô đã quen với nó rồi.
Thấy Nhân Ngư nhỏ không trả lời được, Elise tự động suy diễn ra rằng, chắc chắn là do cha mẹ ruột của cô bé đặt cho. Cô ấy từng nghe nói, một số Nhân Ngư biển sâu cổ đại từ khi sinh ra đã tiếp nhận được truyền thừa từ tổ tiên của họ.
Mà Nhân Ngư nhỏ này lại được phát hiện ở Vùng Biển Vô Tận, vì vậy cô bé nhất định là một Nhân Ngư biển sâu.
Sau khi nghĩ thông suốt, cô ấy không khỏi nhìn Nhân Ngư nhỏ với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Thật ganh tị khi họ có thể sinh tồn dưới biển sâu, lại còn có thể tự mình săn bắt mồi. Đúng là tấm gương sáng cho loài Nhân Ngư!
Lacey thấy mọi người đều chìm vào im lặng, bèn lên tiếng đề nghị: "Chẳng phải chúng ta cần kiểm tra cho Nhân Ngư nhỏ sao? Khi nào thì bắt đầu được?"
Lúc này Elise mới hoàn hồn, vội vàng phiên dịch lại cho Linh Khê: "Bé Khê Khê ơi, anh trai kia là bác sĩ nhé, bây giờ anh ấy sẽ kiểm tra toàn thân cho em, em hiểu chưa? Đừng sợ hãi nha."
Linh Khê ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông Âu Mỹ tóc vàng ôn hòa kia, rồi ngoan ngoãn gật đầu.
Chẳng cần Elise phải xen vào, Bạch Tu đã bế Linh Khê lên, sau đó lấy khăn tắm quấn cô bé lại. Lúc này anh mới nhớ ra Nhân Ngư nhỏ thế này vẫn đang trong tình trạng không mảnh vải che thân!
Lacey hoàn toàn không nhận ra những suy nghĩ riêng của Bạch Tu, anh ấy chỉ đơn thuần cho rằng Bạch Tu sợ Nhân Ngư nhỏ bị lạnh, thế nên mới nhẹ nhàng nhắc nhở một câu: "Không sao đâu, Nhân Ngư không sợ lạnh, không cần phải quấn kỹ thế đâu."
Khóe miệng Bạch Tu khẽ giật một cái nhưng anh không nói thêm lời nào.
Trong lúc nói chuyện, thiết bị đã được chuẩn bị xong. Lacey nhẹ nhàng đón lấy Nhân Ngư nhỏ để tiến hành kiểm tra cho cô bé.
Bé con mềm mại nằm gọn trong lòng bàn tay khiến trái tim Lacey cũng tan chảy theo. Đúng là một em bé ngoan ngoãn.
"Đừng sợ nhé, không đau chút nào đâu." Anh ấy vừa dịu dàng dỗ dành, vừa đặt Nhân Ngư nhỏ vào trong thiết bị.
Linh Khê ngồi trên chiếc đĩa kim loại lành lạnh. Cô bé vừa mới ngồi yên vị thì một chiếc nắp trong suốt đã hạ xuống. Bên trong không gian chật hẹp này, cô bé chỉ cảm thấy toàn thân ấm lên một thoáng rồi chiếc nắp lại mở ra ngay.