Kede nhẹ nhàng ôm quả trứng lên. Anh ấy vừa đi về phía phòng y tế vừa hối hả giục: “Bạch Tu, mau lên! Chúng ta phải kiểm tra quả trứng nhỏ xinh này thôi.”
Bạch Tu đã miễn nhiễm với cái cách nói chuyện này của Kede rồi. Dù sao bao nhiêu năm qua, anh đánh cũng đã đánh nhưng cái giọng điệu hơi ẻo lả này của Kede mãi vẫn không sửa được. Vả lại, anh nghe nhiều nên cũng quen rồi.
Anh vững vàng bước theo Kede đến phòng y tế trên du thuyền.
“Gọi bác sĩ giỏi nhất trên tàu của các người tới đây! Mau để bác sĩ kiểm tra xem quả trứng Nhân Ngư này có bị tổn thương gì hay không!”
Kede vừa vào phòng y tế đã ra lệnh không chút khách sáo.
Các nhân viên y tế khác lại không hề tỏ ra khó chịu, ngược lại, họ còn nhìn quả trứng với vẻ mặt nghiêm trọng. Một người trong số họ đi vào phòng trong gọi người.
Rất nhanh sau đó, một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo blouse trắng, đeo kính gọng vàng, sải bước dài đi tới, ôm lấy quả trứng từ tay Kede.
Anh ta cẩn thận đặt nó vào một thiết bị máy móc. Sau vài lần thao tác, trên màn hình bên cạnh lập tức hiện ra hàng loạt thông tin dày đặc.
Bạch Tu nheo mắt nhìn, lẽ nào đây đúng là trứng của Nhân Ngư ư?
Quả nhiên, anh nghe thấy người đàn ông trẻ tuổi kia nói với giọng hơi kích động: “Không thể dò được chu kỳ sinh trưởng của quả trứng Nhân Ngư này, cho nên tôi không thể xác định tuổi của trứng được. Tuy nhiên, có thể khẳng định quả trứng này có sức sống rất mãnh liệt, theo phán đoán sơ bộ thì đây là trứng Nhân Ngư giống đực.”
Kede vừa nghe nói đúng là trứng của Nhân Ngư thì không kìm được phấn khích. Nhưng khi biết là trứng đực, niềm vui của anh ấy có phần hạ nhiệt. Dù vậy, đây vẫn là một Nhân Ngư quý giá, bao nhiêu người cầu còn chẳng được!
Rồi lại nghe người đàn ông trẻ tuổi hỏi: “Hai vị có thể cho tôi biết, quả trứng này được tìm thấy ở đâu không?”
Vẻ mặt Kede thoáng chút không vui: “Đương nhiên là trứng của chúng tôi rồi. Tôi chỉ nhờ các người kiểm tra giúp thôi.”
Anh ấy nhanh tay ôm lấy quả trứng Nhân Ngư từ trong thiết bị y tế ra, sau đó ôm chặt cứng vào trong lòng. Hừ, ai cũng đừng hòng cướp được!
“Ờ...” Lúc này, hai nhân viên đã vớt trứng lúc nãy bước lên. Họ ghé vào tai vị bác sĩ trẻ thì thầm vài câu, sau đó cả ba cùng nhìn quả trứng với ánh mắt mong đợi.
Vị bác sĩ trẻ khẽ gật đầu, rồi nhếch mép cười đầy ẩn ý: “Hai vị đây, quả trứng Nhân Ngư hoang dã này được vớt lên từ Vùng Biển Vô Tận, hai vị độc chiếm nó thì có vẻ không hợp lý lắm nhỉ!”
Sắc mặt Bạch Tu lạnh đi, còn Kede thì cười khẩy: “Chúng tôi phát hiện ra, đương nhiên là của chúng tôi.”
Bác sĩ trẻ bình tĩnh lắc đầu: “Đây là du thuyền của tôi. Các vị vớt được nó trên tàu của tôi, vậy thì nó nên thuộc về tôi.”
Anh ta tự tin đẩy gọng kính trên sống mũi, lại nhìn hai người quả quyết nói: “Giao quả trứng này cho tôi, tôi sẽ miễn phí hết mọi chi phí của hai vị trên du thuyền này. Hơn nữa, sau khi xuống thuyền, tôi sẽ tặng mỗi người hai triệu tinh tệ, coi như quà cảm ơn vì đã phát hiện ra trứng Nhân Ngư.”
Đây là lần đầu tiên Kede thấy có người dám dùng tiền để đập vào mặt mình như vậy. Anh ấy cười lạnh. Sau khi nhẹ nhàng đặt quả trứng vào lòng Bạch Tu, anh ấy tiến về phía vị bác sĩ trẻ kia hai bước.
Bạch Tu lại cực kỳ bình tĩnh lùi lại hai bước, anh ôm quả trứng đứng sang một bên, xem Kede xử lý thế nào.
Quả nhiên, tên này chẳng biết cách giải quyết nào khác, vẫn y như trước đây, trực tiếp rút ra một tấm thẻ thân phận.
Kede vênh váo nói: “Nhìn cho rõ đây! Anh chắc chắn muốn đối đầu với gia tộc Blake chứ?”
Vẻ mặt thoải mái của vị bác sĩ trẻ lập tức trở nên nặng nề, trong lòng anh ta không khỏi thầm rủa: Người của gia tộc Blake muốn Nhân Ngư nào mà chẳng được, sao lại có một tên thuộc dòng chính rảnh rỗi sinh nông nổi, tìm đến tận Vùng Biển Vô Tận này để tranh giành với đám quý tộc hạng ba như bọn họ cơ chứ?
Nhận ra thế yếu không thể chống lại, khóe miệng vị bác sĩ trẻ cứng lại, sau đó anh ta cố nặn ra một nụ cười đầy gượng gạo rồi khẽ cúi người, giọng điệu đầy giả tạo: “Hóa ra là cậu chủ của gia tộc Blake, thật sự thất lễ quá.”
Anh ta cố gắng điều chỉnh cơ mặt, trông có vẻ nịnh nọt hơn một chút, giọng nói mang theo ý lấy lòng: “Quý ngài Blake, đây chỉ là một quả trứng Nhân Ngư đực mà thôi, ngài có thể nhường lại cho tôi không? Ngài cứ ra điều kiện...”
Kede không thèm để ý đến lời nói của anh ta. Anh ấy lạnh lùng nói: “Không thể nào! Hơn nữa, anh phải cho tàu quay về bến ngay lập tức. Tôi không muốn trứng Nhân Ngư nở trên tàu đâu. Tôi nghĩ, anh cũng hiểu tầm quan trọng của chuyện này!”
Vị bác sĩ trẻ đó gật đầu với sắc mặt khó coi. Anh ta cung kính tiễn hai người ra cửa.
Một nữ bác sĩ trong đó liếc nhìn quả trứng Nhân Ngư với ánh mắt thoáng chút ghen tị. Sau đó, cô ta bước lên lấy lòng người đàn ông trẻ tuổi: “Ngài Kasso, chuyến hải trình của chúng ta còn chưa đi được một nửa. Chúng ta cứ thế mà quay về sao ạ?”
Kasso lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cánh cửa kim loại, giọng nói anh ta đã mất đi sự kiên nhẫn: “Vậy thì sao? Đó là người của gia tộc Blake ở hành tinh chủ đấy, cô đắc tội nổi chắc!”
Nữ bác sĩ kia lập tức im bặt. Cô ta chỉ là một cô gái có xuất thân từ gia đình bình dân, ngay cả phí phẫu thuật chuyển hóa thành Nhân Ngư mà cô ta cũng không trả nổi, thì làm sao có cơ hội tiếp xúc với nhân vật tôn quý như vậy chứ...
Cô ta vẫn đang nghĩ rằng, sau khi chuyến đi này kết thúc, cô ta sẽ gom đủ tiền để phẫu thuật chuyển hóa thành Nhân Ngư. Đến lúc đó, những ngày tháng tốt đẹp của cô ta mới thực sự bắt đầu.
...
Ra khỏi phòng y tế, hai người một trước một sau quay về phòng VIP của mình. Trên ghế sofa da thật, những ngón tay thon dài của Bạch Tu đang cẩn thận miết theo những đường vân trên vỏ trứng. Kede đứng bên cạnh tò mò nhìn theo.
“Bạch Tu, cậu sao vậy hả? Cậu muốn nó à?”
Bạch Tu vẫn cúi đầu nhìn quả trứng, anh không thèm để ý đến anh ấy.
Kede sốt ruột: “Nếu cậu không cần thì nó là trứng của tôi nhé! Tôi và Elise sắp có đứa con trai Nhân Ngư đầu lòng rồi!”
“Ai nói tôi không cần?” Bạch Tu nhẹ nhàng liếc anh ấy một cái.
Kede ngẩn ra rồi mừng rỡ: “Hóa ra cậu thích Nhân Ngư đực à? Haiz, sao không nói sớm chứ!”
“Tuy Nhân Ngư đực hiếm có hơn, khả năng sinh sản cũng không mạnh bằng Nhân Ngư cái nhưng đối với cậu thì việc tìm một Nhân Ngư đực ưu tú cũng đâu phải chuyện khó khăn gì...”
“Nói nhảm nữa thì đi ra ngoài!” Bạch Tu không thèm ngẩng đầu, chỉ buông một câu cảnh cáo nhẹ bẫng đã khiến Kede im bặt.
Kede thầm oán trong lòng nhưng ngoài miệng anh ấy vẫn không dám nói nhảm thêm nữa. Sau đó, hai người cùng nhau nhìn chăm chú vào quả trứng trên sofa.
Đột nhiên vỏ trứng khẽ động đậy làm cả hai giật nảy mình. Hai người căng mắt nhìn, ngay cả chớp mắt một cái cũng không dám. Tuy nhiên, quả trứng cũng chỉ cử động một lần duy nhất mà thôi.
“Chúng ta phải mau chóng quay về để Lacey chăm sóc cho quả trứng này.” Vẻ mặt Bạch Tu rất nghiêm túc.
Kede cũng nghiêm túc gật đầu: “Vậy giờ chúng ta phải làm gì?”
Bạch Tu liếc nhìn anh ấy một cái, sau đó anh tự mình mở quang não lên, tìm kiếm cách chăm sóc trứng Nhân Ngư.
Kede thấy vậy cũng bừng tỉnh, anh ấy cũng vội vàng tìm kiếm theo.
Vừa nhập từ khóa trứng Nhân Ngư đã có vô số thông tin dày đặc hiện ra như cách bảo quản trứng, cách chăm sóc trứng, cần chuẩn bị gì khi Nhân Ngư con sắp nở,... Tất cả đều có tài liệu hướng dẫn cực kỳ chi tiết.
Bạch Tu nghiên cứu một lúc lâu. Sau đó anh im lặng đứng dậy, một tay ôm trứng Nhân Ngư đi vào phòng tắm, một tay mở vòi, xả nước lạnh vào bồn tắm rồi đặt quả trứng vào trong.
Quả trứng Nhân Ngư nặng chừng ba kilôgam, ấy vậy mà khi đặt vào nước, nó không hề chìm xuống đáy mà lại lơ lửng trong nước, thậm chí nó còn khẽ trôi qua trôi lại vài vòng như đang bơi lội.
Kede trố mắt kinh ngạc: “Hóa ra Nhân Ngư từ lúc còn trong trứng đã biết bơi rồi cơ à...”
Bạch Tu liếc nhìn anh ấy một cái rồi không thèm để ý đến Kede nữa. Anh chỉ ngồi xổm xuống, đặt tay vào trong nước, giữ yên ở vị trí cách quả trứng khoảng 10 centimét.
Vài giây sau, quả trứng màu xanh lam đậm khẽ động đậy, chậm rãi bơi về phía lòng bàn tay đang ở trong nước của Bạch Tu rồi nhẹ nhàng cọ cọ vào...