Nàng Tiên Cá Bé Bỏng Ở Tinh Tế

Chương 1: Trứng Nhân Ngư

"Linh Khê, cậu hát đỉnh quá! Đợi chúng ta debut rồi, cậu chắc chắn sẽ đứng ở vị trí trung tâm!"

Một cô gái mặc váy nhảy mini, tóc cột hai bên màu đỏ, vừa đi lùi lại trên phố vừa hào hứng nhìn cô gái trước mặt.

Cô gái kia chỉ buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, mái tóc đen nhánh óng ả dưới ánh hoàng hôn, gương mặt thanh tú non nớt, thoạt nhìn như cô em gái nhà bên.

Nhưng nhìn kỹ lại, sao lại có người thuần khiết đến mức tinh khôi như vậy! Người có lòng dạ đen tối đến đâu, nhìn thấy cô cũng sẽ khao khát ánh dương. Linh Khê có sức hút như thế đấy.

Giọng hát của cô có thể xua tan đi muộn phiền trong lòng người khác. Mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười của cô đều có thể thu hút ánh mắt của mọi người. Cô vốn thuộc về sân khấu, tương lai của cô cũng sẽ vô cùng rực rỡ.

"Đúng đó, nhóm mình có Linh Khê là chắc suất rồi!"

"Tớ thấy vị giám khảo kia nhìn Linh Khê nhà mình không chớp mắt luôn!"

Nhóm nhỏ năm người ríu rít suốt đường đi, mọi chủ đề đều xoay quanh một người.

Linh Khê mỉm cười lắng nghe các bạn trò chuyện. Họ là một nhóm nhạc nữ sắp ra mắt, hôm nay họ vừa kết thúc buổi ghi hình cho show tuyển chọn tài năng, nếu không có gì bất ngờ thì họ sẽ giành được ngôi vị quán quân.

Đi trên phố, nhìn mấy cô bạn tràn đầy nhiệt huyết phía trước, đột nhiên, bên tai cô vang lên một giọng nói: "Về đây… Về đây…"

Cô nghi hoặc nhìn quanh, ngoài các thành viên và chị quản lý ra thì chẳng có ai khác!

Chẳng lẽ vừa rồi cô nghe nhầm?

Chưa đi được hai bước, bên tai cô lại vọng đến một giọng nói gấp gáp: "Về đây… Về đây…"



Lần này, cô chắc chắn mình không nghe nhầm! Lại ngẩng đầu nhìn quanh, những người khác vẫn hoàn toàn bình thường!

Chị quản lý vẫn luôn để ý đến Linh Khê, thấy cô có vẻ khác lạ thì đi đến gần hỏi: "Linh Khê, em đang tìm gì vậy?"

"Chị Phó, chị có nghe thấy tiếng gì không?"

Chị Phó nghi hoặc lắng tai nghe kỹ nhưng ngoài tiếng cười nói vui vẻ của mấy cô gái thì chẳng còn âm thanh nào khác.

Nhìn cô gái đang nhíu mày trước mặt, trong lòng chị Phó đã hiểu rõ, chắc là lần đầu tham gia chương trình nên cô áp lực đây mà.

Chị ấy cười an ủi: "Linh Khê à, em yên tâm đi, lần này chắc chắn có không vấn đề gì đâu. Hay là hôm nay em về nghỉ sớm đi, ngày mai chờ có kết quả là được."

Lúc này cô lại không nghe thấy tiếng gì nữa, chẳng lẽ áp lực quá lớn nên cô sinh ra ảo giác thính giác?

Nghĩ lại cũng thấy có khả năng, vì vậy cô gật đầu với chị Phó: "Em biết rồi, lát em sẽ về khách sạn để nghỉ ngơi trước, sẽ không đi quẩy cùng mọi người đâu."

Chị Phó không có lý do gì không đồng ý, chị ấy vội vàng dịu dàng nói: "Đúng đúng đúng, bây giờ sức khỏe của Linh Khê là quan trọng nhất, em đừng để bản thân bị mệt nhé."

Lúc này, một cô gái tóc ngắn màu xám khói bên cạnh cố tình nói giọng chua lè: "Chị Phó, chị chưa bao giờ quan tâm em như vậy ~"

Chị Phó cười ha hả: "Nếu em cũng ngoan ngoãn và giỏi giang như Linh Khê, chị đảm bảo sẽ hầu hạ em như hầu hạ tổ tông!"

Cô gái tóc ngắn bĩu môi không nói nữa. Cô ta kín đáo liếc Linh Khê một cái, trong mắt lóe lên sự ghen tị khó nhận ra rồi lại tiếp tục cười nói vui vẻ với các cô gái khác.

Về đến khách sạn, Linh Khê chào mọi người một tiếng rồi lên lầu, trở về phòng mình.

Lúc này, giọng nói đó lại vang lên…

"Về đây… Về đây…"

Linh Khê lắc lắc đầu. Giọng nói này cứ vang vọng bên tai cô mãi!

"Về đây… Về đây… Con của ta…"

Không hiểu sao, cơn buồn ngủ lại ập đến, Linh Khê đã không còn sức lực để nghĩ xem ai đang nói, cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.

Cô bất giác nằm xuống giường, giọng nói đó càng rõ ràng hơn trong đầu cô: "Về đây… Con của ta…"

"Con nhất định phải… Sống thật tốt…"

Câu cuối cùng mang theo nỗi bi thương, không hiểu sao lòng cô có chút đau buồn.

Trong vô thức, Linh Khê thốt lên: "Mẹ ơi…"

Một giọt nước mắt lăn dài trên khóe mi, sau đó cô vô thức chìm vào giấc ngủ dài.

*

Trong Vùng Biển Vô Tận, một quả trứng màu xanh lam đậm nhấp nhô trôi theo dòng nước.

Thỉnh thoảng có một con cá nhỏ lướt qua vỏ trứng, đôi khi lại có một con sứa liên tục bơi quanh quả trứng, như thể đang đùa giỡn với một món đồ chơi...

Đột nhiên, một con cá mập trắng lao tới với tốc độ cực nhanh, tất cả cá nhỏ đều bơi đi tán loạn, chỉ còn lại quả trứng đang tiếp tục trôi nổi tại chỗ!

Cá mập trắng chẳng thèm nhìn đã trực tiếp nuốt chửng!

… Dòng nước xung quanh đều tĩnh lặng lại.

Máu tươi chảy ra từ miệng cá mập trắng, nhuốm đỏ cả vùng nước xung quanh…

Chỉ thấy con cá mập đau đớn lắc lắc cái đầu, sau đó nó nhả quả trứng màu xanh lam đậm kia ra, kéo theo đó là hai chiếc răng nanh!

Cá mập trắng không nhìn quả trứng đó nữa, nó không ngoảnh đầu lại mà bơi đi săn mồi ở vùng biển khác.



Trong giấc ngủ, Linh Khê cảm thấy mình giống như đang ở trong bụng mẹ, rất ấm áp. Cảm giác này khiến cô cảm thấy quyến luyến và không muốn tỉnh lại.

Quả trứng màu xanh lam đậm nhấp nhô theo dòng nước, trôi dạt đến bên dưới một cái bóng đen khổng lồ…

Cái bóng đen này là một con tàu cực lớn!

Đó là một chiếc du thuyền có thể chứa được hàng ngàn người, thân thuyền làm bằng một loại vật liệu không rõ, toàn thân con thuyền trắng muốt, dưới đáy thuyền là một dãy các thiết bị tinh vi, khiến người ta phải trầm trồ kinh ngạc!

Những người trên thuyền hoàn toàn không để tâm đến sóng biển dữ dội, họ vẫn thảnh thơi tận hưởng những dịch vụ xa hoa trên du thuyền.

Trong một phòng VIP nào đó trên du thuyền, một người đàn ông trẻ tuổi mặc bộ đồng phục màu trắng bạc, gương mặt không biểu cảm nhìn người đàn ông tóc đỏ đối diện cũng đang mặc một bộ đồng phục tương tự.

Anh lạnh lùng lên tiếng: "Đừng nói với tôi là cậu đến Vùng Biển Vô Tận chỉ để nghỉ mát đấy nhé!"

Người đàn ông đối diện cười hề hề nói: "Sao có thể chứ? Tôi nghe nói có người nhìn thấy Nhân Ngư ở Vùng Biển Vô Tận này đấy!"

"Đây này, để tôi dẫn cậu đi thử vận may…"

Thấy vẻ mặt người kia không hề lay động, anh ấy bất giác lên cao giọng: "Bạch Tu! Cậu đã 60 tuổi rồi! Tròn 30 năm rồi đấy! Còn chưa tìm bạn đời, cậu định cô độc đến già hả?"

Bạch Tu thậm chí còn lười nhấc mí mắt lên: "Ở hành tinh Vikasai, người hơn 100 tuổi chưa có bạn đời đầy ra đó, bây giờ cậu lo lắng có phải hơi sớm không?"

"Kede, cậu không sợ Elise biết cậu lén cô ấy chạy ra đây tìm Nhân Ngư à?"

Kede ho khan, sau đó anh ấy tức giận trừng mắt nhìn Bạch Tu nói: "Cậu đừng có nói bậy trước mặt Elise đấy nhé! Tôi là đang tìm Nhân Ngư cho cậu mà!"

Sau đó, vẻ mặt anh ấy lộ ra nụ cười hơi ngây ngô: "Nếu không phải Elise nhà tôi có thai thì lần này tôi đã dẫn cô ấy đi cùng rồi."

Bạch Tu quả thực không muốn nhìn ông bố bỉm sữa ngốc nghếch vừa mới được lên chức này. Anh thẳng thừng nói không chút khách sáo: "Tôi không thích Nhân Ngư."

Kede lườm anh một cái, rồi bực bội nói: "Biết rồi! Biết rồi! Từ lúc cậu trưởng thành đã nói không thích Nhân Ngư, vậy thì cậu đi tìm phụ nữ đi chứ!"

"Phụ nữ cậu cũng không tìm, chẳng lẽ cậu thích…"

Dưới ánh mắt lạnh lùng của Bạch Tu, Kede ngượng ngùng nuốt xuống những lời tiếp theo.

Anh ấy nhỏ giọng lầm bầm: "Phụ nữ không thích, Nhân Ngư cũng không thích, đàn ông, ờm, chắc cũng không thích… Cậu đúng là khó chiều thật!"

Bạch Tu không muốn nghe anh ấy lải nhải nữa nên đứng dậy rời khỏi phòng, anh muốn ra boong tàu ngắm biển.

Kede cảm thấy vô cùng khó chịu vì tên này hoàn toàn không biết điều. Nếu không phải anh là người bạn thân duy nhất của mình, Kede đã chẳng buồn quan tâm đến những chuyện tào lao của anh làm gì!

Hu hu… Anh ấy nhớ Elise nhà anh ấy quá, chắc chắn cô ấy đang mang thai một bé Nhân Ngư đáng yêu…

Cục cưng đáng thương, ba ba không thể ở bên cạnh con rồi~

*

Anh ấy thở dài một hơi rồi vội vàng đuổi theo Bạch Tu, cùng nhau đi ra ngoài. Hai người đứng trên boong tàu hóng gió.

Kede thích thú dựa vào lan can. Anh ấy nhìn mặt biển sâu không thấy đáy trước mặt lại nghĩ đến hình ảnh Elise bơi lội thỏa thích trong bể bơi lớn nhà mình, chiếc đuôi lớn màu xanh lam nhạt kia cứ vẫy qua vẫy lại.

Bây giờ cô ấy đã mang thai. Không biết sau khi đứa trẻ của họ chào đời, nó sẽ có đuôi hay sẽ là một con người nhỉ?

Nếu là một bé gái có đuôi, màu đuôi của con bé chắc chắn sẽ đẹp hệt như màu của quả trứng kia!

Khoan đã! Trứng?

Kede trừng lớn mắt nhìn quả trứng đang nhô lên trên mặt biển kia!

“Bạch Tu! Bạch Tu! Cậu nhìn kìa, có một quả trứng!”

Bạch Tu ngước mắt liếc anh ấy một cái, rồi lại dời tầm mắt về phía quả trứng mà Kede đang chỉ.

Ừm, một quả trứng màu xanh lam đậm. Anh chẳng hề có hứng thú gì với nó.

Kede kích động hẳn lên, anh ấy vội vàng lôi quang não ra để liên lạc với thuyền trưởng, bảo ông ấy mau chóng chuẩn bị thiết bị để vớt quả trứng này lên.

Anh ấy dán chặt mắt vào quả trứng, chỉ sợ một cơn sóng bất chợt nào đó đánh tới là nó sẽ biến mất.

Sau đó, anh ấy phấn khích nói với Bạch Tu: “Chẳng có loài cá nào dưới nước lại đẻ trứng kiểu này cả. Đây chắc chắn là con của Nhân Ngư!”

“Bạch Tu, cậu đúng là số đỏ thật, mới ra khơi một chuyến đã nhặt được Nhân Ngư rồi!”

Bạch Tu nhìn người bạn đang kích động của mình, anh thản nhiên nói một câu: “Dưới biển có một loại rắn nước cũng đẻ trứng đấy. Coi chừng đến lúc đó, thứ được vớt lên lại một con rắn, nó cắn cho cậu một phát thì cậu nổi tiếng luôn.”

Kede đảo mắt trắng dã: “Cái đồ miệng quạ đen nhà cậu chỉ giỏi làm người khác mất hứng!”

Thấy hai nhân viên chuyên nghiệp chạy tới, anh ấy vội vàng vẫy tay gọi họ: “Mau lên, hướng này!”

Hai người đó đi đến một vị trí thích hợp để vớt trứng. Một người quăng tấm lưới trong tay xuống nước.

Người còn lại cầm một thiết bị, điều khiển cho lưới đến gần quả trứng rồi từ từ bao lấy nó.

Kede sốt ruột nói vọng ra từ bên cạnh: “Lúc kéo lưới lên phải cẩn thận đấy nhé, bên trong là Nhân Ngư đó! Đừng làm rơi bé con ra ngoài!”

Người chuẩn bị kéo lưới nghe vậy thì vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng, họ hết sức cẩn thận thu lưới lên. Kede vội vàng dè dặt lấy quả trứng ra, anh ấy nhẹ nhàng ôm nó vào lòng.

Bạch Tu đứng bên cạnh cũng hồi hộp nhìn theo quả trứng, thấy nó được vớt lên an toàn anh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhận ra sự thay đổi của bản thân, anh không khỏi mỉm cười tự giễu. Không ngờ anh cũng giống hệt Kede, lại đi tin rằng đây là trứng của Nhân Ngư!

Mặc dù bây giờ Nhân Ngư không còn là giống loài quá hiếm hoi nữa nhưng ở hành tinh Vikasai, bất cứ gã đàn ông nào cũng muốn cưới một Nhân Ngư về làm bạn đời.

Không chỉ vì Nhân Ngư có vẻ ngoài xinh đẹp, mà còn vì khả năng sinh sản của họ. Hiện tại, khả năng sinh sản của phụ nữ trên toàn Tinh Tế đang ngày càng thấp và gần như bằng không. Vì vậy, phần lớn phụ nữ đã lựa chọn dung hợp gen Nhân Ngư để chuyển hóa thành Nhân Ngư.

Dù sau khi chuyển hóa thành Nhân Ngư, cơ thể họ sẽ trở nên vô cùng yếu ớt nhưng khả năng sinh sản lại tăng lên đáng kể. Thậm chí, một số người đàn ông yếu đuối cũng chọn chuyển hóa thành Nhân Ngư để duy trì sự sống.

Nhân Ngư, bất kể là nam hay nữ, tất cả đều có khả năng sinh sản. Điều này khiến cho người dân của Liên Bang Tinh Tế nhìn thấy hy vọng.

Họ bắt đầu săn bắt Nhân Ngư một cách bừa bãi. Suốt 1000 năm qua, Nhân Ngư hoang dã gần như đã tuyệt chủng, trong khi cơ thể của những Nhân Ngư chuyển hóa lại quá yếu đuối.

Vì vậy, Liên Bang Tinh Tế đã ban hành Luật Bảo Vệ Nhân Ngư: Chỉ cần là Nhân Ngư, từ khi sinh ra đã được hưởng trợ cấp của chính phủ và việc làm hại Nhân Ngư trong Tinh Tế là phạm pháp!

Dù vậy, phần lớn đàn ông trong tinh tế vẫn không thể cưới Nhân Ngư được, bởi vì số lượng Nhân Ngư quá ít!

Số lượng Nhân Ngư ít ỏi đó hoàn toàn không thể sánh bằng số lượng nam giới trong Tinh Tế, thế nên chính phủ đành phải ban hành đủ loại điều lệ. Ví như, chỉ những người đàn ông ưu tú mới có đủ điều kiện để cưới Nhân Ngư. Điều này cũng dẫn đến việc Nhân Ngư ngày càng trở nên quý giá hơn.

Vậy mà, bây giờ họ lại vớt được một quả trứng Nhân Ngư hoang dã giữa Vùng Biển Vô Tận. Xác suất này có thể thấp đến mức nào chứ? Bạch Tu đã có thể tưởng tượng ra vẻ mặt thất vọng của Kede rồi.