Trở Thành Nhóc Con Nổi Bật Nhất Trong Toàn Bộ Phó Bản [Vô Hạn]

Quyển 1 - Chương 5: Vấn đề tái việc làm của tác giả flop (3)

Từ Kỳ Đình nói: "Ít nhất, từ góc độ y học, cô không cần lo lắng về cơ thể của mình, và về mặt pháp lý thì lại càng không. Những cải tạo y tế mà cô trải qua hoàn toàn tuân theo tiêu chuẩn của Liên bang. Dù quá trình này không hề dễ dàng nhưng may mắn là chúng ta có đủ thời gian."

Anh ngừng lại một chút, rồi bổ sung: "Hơn nữa, tôi đã xem qua đơn chấp thuận y tế mà cô ký lúc ban đầu. Hầu hết các hạng mục cải tạo có thể giúp tăng tỷ lệ hồi sinh của cô đều nằm trong phạm vi có thể thực hiện."

Thẩm Họa Liêm cảm thấy rằng với tư cách là người phụ trách viện nghiên cứu, Từ Kỳ Đình thực sự là một người khá kiên nhẫn. Hồi đó, khi bệnh tình của cô đột ngột trở nặng, tập tài liệu dày đến 300 trang theo tiêu chuẩn giấy A4 lại còn chứa đầy những thuật ngữ chuyên môn về y học và pháp luật. Cô chỉ mới đọc được một phần mười đã vội giao toàn quyền xử lý cho luật sư.

Sau món khai vị, món chính được dọn lên là một phần thịt nướng không rõ chủng loại. Bề ngoài của miếng thịt trông rất ngon, cách chế biến đơn giản lại càng làm nổi bật hương vị vốn có. Ít ra nó cũng phần nào an ủi niềm đam mê ẩm thực đang dần lung lay của Thẩm Họa Liêm.

Từ Kỳ Đình mỉm cười: “Cô Thẩm đã từng suy nghĩ về cách kiếm sống sau khi hoàn thành quá trình điều trị chưa?”

Thẩm Họa Liêm: "..."

May mà lúc anh mở miệng, cô đã nuốt hết miếng thịt, nếu không thì chắc cô sẽ nghẹn tới mức phải quay lại chế độ ngủ đông mất.

Trong thời đại tinh tế, chỉ cần dựa vào phúc lợi của Liên bang cũng đã đủ để cô có một mái nhà che mưa chắn gió, không phải lo chuyện ăn mặc. Nhưng để có một cuộc sống khá giả thì vẫn còn khoảng cách nhất định. Cô cũng không thể mặt dày mà bám lấy viện nghiên cứu để ăn bám mãi được. Thực tế, cô dần hiểu ra lý do Từ Kỳ Đình mời cô đi ăn ngày hôm nay, tám, chín phần là để... tiễn biệt trước.

Từ Kỳ Đình quan tâm hỏi: “Cô Thẩm có sở trường gì đặc biệt không?”

Nếu còn ở thế kỷ 21, Thẩm Họa Liêm dù sao cũng là sinh viên tốt nghiệp từ một trường đại học trọng điểm. Dù chưa có nhiều kinh nghiệm làm việc vì còn trẻ, nhưng để tự nuôi sống bản thân thì không quá khó. Trong tình huống xấu nhất, cô vẫn có thể đi làm lập trình viên hoặc nhân viên bán bảo hiểm. Nhưng giờ là thời đại tinh tế, chưa nói đến việc bảo hiểm và lập trình có thay đổi về bản chất hay không mà ngay cả những khóa đào tạo nghề nghiệp cấp tốc trong 30 ngày từng phổ tràn lan nơi cũng chẳng còn thấy đâu nữa.

Cô từng nghĩ đến việc tham gia các công việc liên quan đến lịch sử với tư cách một nhân chứng sống. Nhưng sau khi tiếp xúc với hệ thống AI mạnh mẽ của quang não, ảo tưởng này đã bị đập tan hoàn toàn.

Thẩm Họa Liêm do dự: “Ở đây có cây cầu nào cho phép người lang thang biểu diễn kiếm sống không… Ờ thì, ý tôi là, mọi người đã từng nghe những bài hát từ thế kỷ 21 chưa?”

Từ Kỳ Đình im lặng một lúc rồi khéo léo đáp: “Tôi chưa từng nghe qua, và theo như tôi biết thì chắc hẳn những người khác cũng vậy.”

Thẩm Họa Liêm nhún vai: “Như vậy cũng tốt. Dù sao tôi cũng không hay hát, so với dễ nghe thì có lẽ tôi chỉ gây ấn tượng ở khoản... kỳ quặc thôi.”

Dĩ nhiên, chuyện ca hát chỉ là nói đùa. Trước khi ngủ đông, cô chỉ là một tác giả mạng hạng bét, chật vật sống lay lắt nhờ điểm chuyên cần. May mắn thay, gia đình cô còn tính là khá giả, cho cô cơ hội lê lết thêm vài bước trên con đường theo đuổi ước mơ, tích lũy được không ít kinh nghiệm "đâm tường" vô cùng phong phú.