Trở Thành Nhóc Con Nổi Bật Nhất Trong Toàn Bộ Phó Bản [Vô Hạn]

Quyển 1 - Chương 6: Vấn đề tái việc làm của tác giả flop (4)

Cô từng nghĩ đến việc tham gia các công việc liên quan đến lịch sử với tư cách một nhân chứng sống. Nhưng sau khi tiếp xúc với hệ thống AI mạnh mẽ của quang não, ảo tưởng này đã bị đập tan hoàn toàn.

Thẩm Họa Liêm do dự: “Ở đây có cây cầu nào cho phép người lang thang biểu diễn kiếm sống không… Ờ thì, ý tôi là, mọi người đã từng nghe những bài hát từ thế kỷ 21 chưa?”

Từ Kỳ Đình im lặng một lúc rồi khéo léo đáp: “Tôi chưa từng nghe qua, và theo như tôi biết thì chắc hẳn những người khác cũng vậy.”

Thẩm Họa Liêm nhún vai: “Như vậy cũng tốt. Dù sao tôi cũng không hay hát, so với dễ nghe thì có lẽ tôi chỉ gây ấn tượng ở khoản... kỳ quặc thôi.”

Dĩ nhiên, chuyện ca hát chỉ là nói đùa. Trước khi ngủ đông, cô chỉ là một tác giả mạng hạng bét, chật vật sống lay lắt nhờ điểm chuyên cần. May mắn thay, gia đình cô còn tính là khá giả, cho cô cơ hội lê lết thêm vài bước trên con đường theo đuổi ước mơ, tích lũy được không ít kinh nghiệm "đâm tường" vô cùng phong phú.

Thẩm Họa Liêm thuận miệng nói: “Nhắc mới nhớ, tôi vẫn chưa xem thử trang web văn học mạng của các anh.”

Từ Kỳ Đình khẽ cười nói: “Dĩ nhiên là không có bất kỳ trang web văn học mạng nào cả. Nhân loại đã hoàn toàn từ bỏ tiểu thuyết từ rất lâu rồi.”

Thẩm Họa Liêm không để ý đến sự thay đổi trong ánh mắt của Từ Kỳ Đình khi nói câu ra đó, tiếp tục thả trôi suy nghĩ: “Vậy tôi có thể cân nhắc việc livestream hành trình sinh tồn của một người nguyên thủy trong thời đại tinh tế. Không biết bây giờ có cần thi chứng chỉ livestream không nhỉ…”

Từ Kỳ Đình nhẹ nhàng đáp: “Liên Bang có tồn tại hình thức livestream, nhưng thể loại cô Thẩm nhắc đến thì không có. Hầu hết các chương trình phát sóng trực tiếp hiện nay đều mang tính giáo dục.”

Thẩm Họa Liêm khẽ nhếch khóe môi: “Hóa ra cuộc sống của mọi người lại…” Cô dừng lại một chút, miễn cưỡng đổi từ "nhàm chán" thành "tích cực và lành mạnh".

Từ Kỳ Đình khẽ cười, không truy hỏi về chuyện Thẩm Họa Liêm đột ngột chuyển hướng vừa rồi, tiếp tục nói: “Dù cô có rất nhiều tiền, nhưng một công việc phù hợp sẽ giúp cô nhanh chóng thích nghi với cuộc sống hiện tại.”

Nghe thấy bốn chữ "rất nhiều tiền", Thẩm Họa Liêm cảm thấy hoặc là thính giác của cô có vấn đề, hoặc là nhận thức của Từ Kỳ Đình có vấn đề. Cô nghi hoặc nhìn người phụ trách viện nghiên cứu, một lát sau mới chợt bừng tỉnh: “Có phải tôi vẫn còn giữ lại món đồ nào đó từ trước khi ngủ đông không?”

Dù chỉ là một cuốn sổ nháp thời đại học của cô thì ở thời đại tinh tế này cũng trở thành cổ vật có lịch sử cả ngàn năm tuổi. Tuy nó không hề có giá trị công nghệ mà cũng chẳng mang ý nghĩa nhân văn gì đáng kể...

Từ Kỳ Đình nhắc nhử: “Cô từng mua một số khoáng sản quý làm tài sản tiết kiệm.”

Thẩm Họa Liêm suy nghĩ một lát, vẫn cảm thấy không đúng: “Tôi chỉ mua một ít vàng thỏi đầu tư thôi mà?”