Trở Thành Nhóc Con Nổi Bật Nhất Trong Toàn Bộ Phó Bản [Vô Hạn]

Quyển 1 - Chương 4: Vấn đề tái việc làm của tác giả flop (2)

Dưới tình huống phúc lợi cá nhân của Liên bang vẫn chưa được mở khóa, Thẩm Họa Liêm cảm thấy đây quả thật là một đề nghị chu đáo.

Khoảng một phút sau, từng chiếc đĩa hình bầu dục lần lượt bay ra từ hướng nhà bếp, tiến thẳng về phía bàn ăn. Trên đường đi, nếu gặp chướng ngại vật, chúng còn tự động tránh né.

Các món ăn đều được bao phủ bởi một lớp màn ánh sáng hình bán cầu, giúp tránh khỏi những sự cố bất ngờ trong quá trình phục vụ, tránh việc phải làm lại từ đầu.

Động tác dùng bữa của Từ Kỳ Đình rất nhã nhặn, cố ý để lại đủ thời gian cho người đi cùng quan sát và học theo. Anh nhẹ nhàng chạm đầu nĩa vào màn sánh khiến lớp màn tự động tiêu biến, cho phép thực khách tiếp cận trực tiếp với thức ăn trong đĩa.

Thẩm Họa Liêm dùng muỗng múc lên một đống hỗn hợp có hình dạng giống như thanh cua nghiền nát, nhưng lại không có độ dai của thanh cua. Cô nhai hai cái, sau đó nhanh chóng từ trạng thái “có chút đói” chuyển thành “tâm như nước lặng”, rồi tiếp tục tiến hóa thành “sớm biết vậy thà uống dịch dinh dưỡng tề còn hơn, ít nhất là nó còn tiết kiệm thời gian”, trạng thái vô dục vô cầu.

Chẳng lẽ giữa cư dân thời đại tinh tế và di dân địa cầu thế kỷ 21 lại tồn tại một sự chênh lệch về khẩu vị khổng lồ như vậy sao?

Từ Kỳ Đình dường như nhận ra nỗi thất vọng tràn trề trong lòng Thẩm Họa Liêm, khẽ mỉm cười nói: “Tinh Hệ Đậu Bỉ nằm ở khu vực ngoại vi của Liên Bang nên về mặt ẩm thực có đôi chút khác biệt so với khu vực phồn hoa.”

Thẩm Họa Liêm khẽ gật đầu, dù sao thì sống ở vùng hẻo lánh này, cũng không thể quá kỳ vọng vào chất lượng cuộc sống hàng ngày được.

Từ Kỳ Đình vẫn giữ nhịp độ ăn uống không nhanh không chậm. Đương nhiên, với trình độ nấu nướng của Nhà hàng Vườn Trên Không này, khách hàng khó mà ăn nhanh được, trừ phi đói đến mức có thể nhai đất. Anh mỉm cười nói: “Bởi vì hương vị của thức ăn không quan trọng, thế nên chỉ có những khu vực phi chính thống như Tinh Hệ Đậu Bi mới bỏ thêm chút công sức vào khía cạnh này.”

Thẩm Họa Liêm: “Ừm… Hử?”

Hồi tưởng lại dư vị còn đọng trong miệng, nếu thế này mà gọi là “bỏ thêm chút công sức” thì ngày mai cô sẽ đi thi ngay một cái chứng chỉ đầu bếp hạng đặc cấp, từ đó chính thức bước lên con đường tranh bá ẩm thực, mỗi món ăn cô làm ra đều sẽ tự động phát sáng buff thêm hiệu ứng hoành tráng.

Thẩm Họa Liêm nghi hoặc hỏi Từ Kỳ Đình: “Có phải tôi bị đông lạnh quá lâu nên vị giác bị tổn thương nghiêm trọng không?”

Từ Kỳ Đình cười: “Cô hiện tại rất khỏe mạnh, vị giác cũng đạt tiêu chuẩn trung bình của thời đại tinh tế. Trong quá trình ngủ đông, nhân viên y tế đã tiến hành một số cải tạo gene nhỏ để giúp cơ thể cô thích nghi tốt hơn với cuộc sống hiện tại.”

Thẩm Họa Liêm giật nhẹ khóe miệng: “…”

Thực ra, cô cũng không quá tò mò về quá trình điều trị cụ thể.