Bị máu chó trấn áp, A Cổ trở nên yếu ớt như cừu chờ làm thịt.
Cộng thêm roi đánh thần của tôi đánh thẳng vào ba hồn bảy phách của hắn.
Theo trung y, ba hồn quản lý ý thức của con người, còn bảy phách chịu trách nhiệm về hệ miễn dịch và bảo vệ nguyên khí.
Nếu bị rơi đánh thần đánh, nó sẽ xuyên qua bảy phách, tấn công trực tiếp vào ba hồn khiến con người ta đau đến mức sống không bằng chết.
Một roi quất xuống, mắt A Cổ đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đợi đến ngày tiên mẫu xuất hiện, tất cả mấy người đều sẽ phải chết!"
"Có thể giải không?"
"Không thể!"
Tôi lại quất thêm một roi.
A Cổ đúng là biết chống cụ, dù bị hai người lực lưỡng khống chế, hắn vẫn giãy giụa.
"Cậu gϊếŧ tôi cũng vô ích thôi, tiên thai đã bắt đầu phát triển, không ai có thể thay đổi kết quả!" A Cổ nhìn tôi, nở nụ cười quỷ dị.
Không ổn rồi. Người này từ nhỏ đã trải qua huấn luyện đặc biệt, ý chí rất mạnh, dù có đánh tiếp cũng chỉ khiến hắn chết mà thôi.
Tôi cũng không muốn thành tội phạm gϊếŧ người, đang cân nhắc cách xử lý thì có tiếng gõ cửa.
Lưu Giang Hà dẫn một người đàn ông có hình xăm trên cánh tay bước vào, giới thiệu: "Nguyên Cát, đây là Thôi Kiện, cũng là người trong nghề. Biết chuyện của Hàm Hàm, cậu ta muốn đến thử."
Xem ra Lưu Giang Hà có kế hoạch dự phòng.
Thôi Kiện chưa nói đã cười, chủ động bắt tay với tôi: "Nghe lão Lưu nhắc nhiều về cậu, đại sư Nguyên Cát, có dịp nhờ đại sư xem quẻ cho tôi nhé."
Tôi hỏi Lưu Giang Hà: "Lão Lưu, ông có ý gì?"
Lưu Giang Hà vỗ vai tôi: "Chúng ta là người một nhà, tôi hiểu tính cậu. Chuyện này cứ để Thôi Kiện xử lý đi. Tôi đãi cậu một bữa, chúng ta uống mấy ly."
Thôi Kiện khách sáo nói: "Đại sư Nguyên Cát quá lương thiện, để tôi xử lý chuyện này cũng được."
Tôi hơi khó chịu. Tiên thai không thể xem thường, nếu xảy ra chuyện gì thì sao?
Nhưng Lưu Giang Hà kiên quyết để Thôi Kiện thử. Chàng thanh niên này trông chỉ hơn hai mươi tuổi, chẳng có dáng vẻ của người tu hành.
Lưu Hàm đi theo tôi: "Anh đi thì em cũng đi, đợi em một chút."
"Con không được đi đâu cả. Mấy ngày nữa bố sẽ tìm người đưa con ra nước ngoài du học!" Lưu Giang Hà tức giận quát.
Đúng lúc này, lại có người tới: "Sư phụ Thôi, để đồ ở đâu ạ?"
Thôi Kiện chỉ vào góc phòng: "Đem hết vào đây, cẩn thận đừng làm vỡ chai lọ."
Xem ra nơi này không cần tôi nữa, tôi chào một tiếng rồi bỏ đi.
Lưu Hàm định đi theo tôi nhưng bị bố mình ngăn lại.
Tôi thấy người ta bận rộn mang đồ vào phòng, trong đó có một cái bàn thờ bằng gỗ đen và vài bình lọ.
Khi nhìn thoáng qua mấy cái bình, tôi nghe thấy tiếng khóc từ bên trong.
Tôi nghi ngờ Thôi Kiện là hàng đầu sư nuôi tiểu quỷ nhưng không có bằng chứng.
Rời khỏi Long Thái Các, tôi về tiệm cầm đồ nghỉ ngơi.
Mấy ngày nay bận rộn quá, suýt bị Vương Bảo Bảo lừa, giờ lại gặp chuyện của Lưu Hàm.
Nhưng hôm sau, tôi lại nhận tin nhắn từ Lưu Hàm. Bên kia đã tìm ra cách giải, nhưng phải đi Thái Lan.
Tôi gọi video cho Lưu Hàm, Lưu Hàm kể đêm qua Thôi Kiện dùng thủ đoạn rất tà môn.
Khi Thôi Kiện niệm chú, cơ thể A Cổ lập tức thổi rửa, người nổi đầy bọc mủ lớn. Thôi Kiện dùng đinh chọc vỡ bọc mủ, trứng trùng rơi ra. Đám giòi từ bên trong bò ra khiến A Cổ đau đớn đến mức gào thét.
Kỳ lạ là giọng của A Cổ lúc nam lúc nữ, khi khóc khi cười khiến mọi người trong phòng rất sợ hãi.
Tôi bảo Lưu Hàm đến gặp mình.
Trước khi cô ấy đi Thái Lan, tôi đưa cho cô ấy người rơm thế mạng, chỉ cần nhỏ một giọt máu lên người rơm, nó sẽ giúp chủ nhân tránh được một lần nguy hiểm. Tôi khuyên cô ấy làm ngay khi đến Thái Lan.
Nói thật, tôi không tin Thôi Kiện lắm.
Không biết người trong giới tà đạo sẽ làm gì.
Sau khi tạm biệt Lưu Hàm, cửa tiệm cầm đồ vẫn ế ẩm. Tôi chơi game giải khuây.
Ba ngày sau, Mộng Mộng dẫn bạn trai đến cửa tiệm.
Bạn trai cô ấy rất điển trai, cao hơn 1m8, dù Mộng Mộng cũng xinh đẹp nhưng so với bạn trai thì kém xa.
Chàng trai đó xách theo rất nhiều túi đồ, như con chó trung thành theo sao Mộng Mộng.
Mộng Mộng không còn vẻ yếu đuối như lần đầu gặp mà toát lên vẻ tự tin của một tiểu thư.
Mộng Mộng nắm tay lấy tay tôi: "Em vừa đi ngang qua nên ghé vào cảm ơn anh."
Chúng tôi chỉ bắt tay đơn giản nhưng người bạn trai lập tức tỏ ra cảnh giác, ghen tị hỏi: "Mộng Mộng, hắn ta là ai vậy?"
"Anh ấy là anh trai của bạn thân em, người giúp chúng ta đến với nhau đấy." Mộng Mộng giải thích.
"Thế thì cảm ơn anh. Anh có rảnh không? Tôi mời anh ăn tối, cảm ơn anh đã giúp tôi và Mộng Mộng. Nếu không nhờ anh, có lẽ tôi đã bỏ lỡ cô gái tuyệt vời nhất thế giới này rồi."
Tôi thầm nghĩ: Đừng có nịnh nọt nữa. Tôi chỉ mới bắt tay thôi mà anh đã muốn gϊếŧ tôi rồi.
Vả lại, nghe giọng của bạn trai Mộng Mộng hơi có vấn đề, rõ ràng là đã bị ảnh hưởng bởi tà vật.
Mộng Mộng nói: "Em khát quá, anh đi mua chai nước cho em đi."
"Ở đây có nước mà."
Chàng trai mở túi, nhưng Mộng Mộng lại nói: "Em muốn mua mới, nước tinh khiết ấy. Đi mau đi!"
Anh ta như một nô ɭệ, ánh mắt tràn ngập sự kính sợ, ngưỡng mộ, khát khao và du͙© vọиɠ. Không nói hai lời, anh ta lập tức đi mua nước.
Trong cửa tiệm chỉ còn tôi và Mộng Mộng.
Tôi hỏi: "Bạn trai cô à?"
"Đúng vậy, lần trước quên kể với anh, anh ấy tên Tôn Địch."
"Đẹp trai lắm."
Mộng Mộng có hơi lo lắng: "Anh, em có chuyện này muốn hỏi. Mỗi đêm tỉnh dậy em đều thấy Tôn Địch đứng bên giường. Anh ấy nói mình mộng du, nhưng em thấy không giống lắm. Có khi anh ấy còn liếʍ giày của em như chó vậy. Em có sao không?"
"Ngay từ đầu tôi đã nói rõ với cô rồi, cái áo đó có tác dụng như vậy. Chẳng lẽ cô không thích?"
"Em không biết nữa, em thích anh ấy của trước đây hơn, còn bây giờ thì hơi lạ." Mộng Mộng xấu hổ."
"Vậy cô tự quyết định đi. Có điều..." Tôi nghiêm túc dặn dò, "Nhắc cô, đừng bao giờ vượt quá giới hạn, nếu không, xảy ra chuyện gì tôi không chịu trách nhiệm đâu."
Vì ánh mắt của Tôn Địch khiến tôi bất an. Cái áo của kẻ si tình thu về với giá 5 tệ hình như có uy lực ngoài sức tưởng tượng.
Trước khi Tôn Địch quay lại, chúng tôi nói chuyện thêm vài câu. Cô ấy định mua vài món đồ trong cửa tiệm nhưng gần đây tôi không có gì hay nên không giúp được.
Khoảng một tháng sau, tôi thấy video về Mộng Mộng trên mạng. Khi đó, cô ấy đã chết.
Nguyên nhân cái chết rất kỳ lạ. Tiêu đề của video là: Chàng trai si tình khoác da người yêu, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy giữa phố đông.