Vì từng gặp Tôn Địch một lần nên khi xem video, tôi lập tức nhận ra anh ta.
Đọc tin tức này, tôi thực sự rất hoang mang.
Tôn Địch không mặc gì, toàn thân đầy máu, anh ta khoác lên mình tấm da người, điên cuồng chạy trên phố. Lúc bị bắt, anh ta vẫn lẩm bẩm: "Đừng bỏ rơi anh, đừng bỏ rơi anh..."
Nghe anh ta lặp đi lặp lại câu này, tôi vô cùng khó chịu.
Nếu nói chuyện này hoàn toàn không liên quan tới tôi thì chắc chắn không đúng.
Món tà vật kia do chính tay tôi xử lý, tà khí đã được điều chỉnh đến mức bình thường có thể chấp nhận được. Theo lý thuyết, không thể xảy ra phản phệ như vậy.
Để làm rõ nguyên nhân, tôi gọi điện cho Lưu Hàm, hỏi cô ấy có biết ai hiểu rõ chuyện này không. Cô ấy giới thiệu cho tôi em trai của Mộng Mộng.
Trò chuyện vài câu với đối phương, tôi biết Mộng Mộng tên thật là Mạnh Mộng, còn em trai cô ấy tên Mạnh Hải.
Tôi mời Mạnh Hải đến cửa hàng. Khoảng 15:00, Mạnh Hải xuất hiện trong bộ quần áo hiệu đắt tiền mà tôi chưa từng thấy, tay đeo một chiếc đồng hồ trị giá 70.000 - 80.000 NDT, trong giống hệt công tử nhà giàu.
Theo tôi được biết, gia đình Mạnh Mộng hết sức bình thường, họ sao có thể chi trả cho mức tiêu xài như vậy?
Mạnh Hải kéo ghế ngồi xuống, tháo kính mát ra, kiêu ngạo nói: "Anh là Trương Nguyên Cát hả? Khác hẳn những gì chị tôi kể."
"Chị cậu kể với cậu về tôi?"
Những cửa hàng đến cửa tiệm của tôi thường rất kín đáo, hiếm khi chia sẻ với người khác.
Mạnh Hải nói: "Chị tôi câu được một đại gia, mua cho tôi cả bộ Versace này. Đúng là phải cảm ơn anh. À, ngoài cửa là chiếc Porsche Macan chị tôi mới mua cho tôi mấy hôm trước, tiếc là không phải phiên bản mới nhất."
Thái độ của Mạnh Hải khiến tôi vô cùng khó chịu. Để tìm hiểu rõ hơn, tôi kiên nhẫn hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Mạnh Hải rút điếu thuốc từ hộp thuốc giá cao ngất trời, bực bội nói: "Có thể có chuyện gì? Cái tên chồng ma quỷ của chị tôi phá sản rồi."
"Liên quan gì đến tiền bạc?" Tôi nghi ngờ.
"Sao lại không liên quan? Chồng chị tôi là công tử nhà giàu, có rất nhiều tiền. Nếu không, chị tôi đã không lấy anh ta. Từ khi chị tôi đến mua đồ chỗ anh ta, anh ta như bị bỏ bùa yêu vậy, chị tôi bảo gì anh ta nghe nấy. Chị tôi bảo anh ta mua nhà mua xe cho tôi, anh ta cũng đồng ý ngay."
"Thật không ngờ chị cậu lại tham lam như vậy."
"Đừng nói thế, chị tôi cũng đánh đổi tình yêu mà. Tiền bạc chỉ thứ phù phiếm, quan trọng nhất vẫn là tình yêu. Hơn nữa chị gái cho em trai tiền tiêu chẳng phải đương nhiên hả?"
Tôi thấy Mạnh Hải chẳng đau buồn gì trước cái chết của Mạnh Mộmg.
Mạnh Hải tiếp tục: "Chị tôi mua nhà cho bố mẹ, rồi mua thêm một căn cho tôi. Cả nhà ai cũng có xe hơi. Ai ngờ tên công tử kia lại là kẻ vô dụng, gia đình anh ta phá sản, tất cả tiền bạc đều tan thành mây khói. Chị tôi định bỏ anh ta, nhưng không thoát được."
Hóa ra trong vòng chưa đầy một tháng, việc Tôn Địch quen Mạnh Mộng chính là khởi đầu của cơn ác mộng.
Từ cuộc sống thiên đường, họ rơi xuống địa ngục.
Tôi không ngờ Mạnh Mộng lại độc ác đến vậy. Trong nghề của chúng tôi, có thể nhìn tướng mặt để đoán tính cách và quá khứ của một người, nhưng nếu không có ngày giờ sinh thì khó mà đoán chính xác.
Mạnh Hải phàn nàn: "Tất cả là do tên Tôn Địch đó. Anh ta phá sản làm gì chứ? Ban đầu tôi còn tưởng anh ta là một tay chơi đại gia, ai ngờ chỉ là một con hổ giấy."
Nghe Mạnh Hải kể lể, tôi mới biết Mạnh Mộng đã hút cạn máu của Tôn Địch.
Ban đầu, cô ta gặp Tôn Địch ở quán bar, một công tử nhà giàu trẻ tuổi. Hai người phát triển rất nhanh, ngày đầu đã "chơi bóng", sau khi trận đấu kết thúc, Mạnh Mộng muốn ký hợp đồng trở thành "cầu thủ chính thức".
Nhưng Tôn Địch chỉ coi cô ta là người dự bị tạm thời, không có ý định tiến xa hơn.
Mạnh Mộng lo lắng, không muốn bỏ lỡ một chàng trai đẹp trai và giàu có như vậy.
Vì quen biết Lưu Hàm, cô ấy có nhắc đến cửa hàng của tôi.
Tôi quá hiểu Lưu Hàm, cô ấy trông rất sành đời nhưng thực chất lại vô cùng ngây thơ, làm sao hiểu được tâm cơ của người khác.
Sau khi có "áo của kẻ tự sát vì si tình", Mạnh Mộng đã lợi dụng nó để đòi hỏi vô độ. Tôn Địch bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đã không ngừng đáp ứng mọi yêu cầu của cô ta.
Lúc đầu Mạnh Mộng đòi mua túi xách, sau đó xe hơi, rồi nhà cửa.
Chỉ cần cô ta thích, Tôn Địch sẽ mua ngay.
Chưa đầy mười ngày, cô ấy đã tiêu hết tiền của Tôn Địch.
Khi bố mẹ Tôn Địch đột nhiên phá sản, Mạnh Mộng muốn chia tay.
Nhưng mỗi lần cô ấy đề cập đến chuyện này, Tôn Địch như phát điên, không ngừng níu kéo, tuyên bố không có Mạnh Mộng, anh ta sẽ không thể sống nổi.
Mạnh Mộng gọi điện cho em trai, nhờ cậu ta đến giúp.
Mạnh Hải kể lần cuối cùng cậu ta nhận được điện thoại của chị gái là vào sáng sớm ngày xảy ra vụ án. Mạnh Mộng run rẩy nói: "Em ơi, đến cứu chị, Tôn Địch đang nằm trên lưng một người đàn ông tóc dài, hắn đang cười với chị, chị sợ quá, em đến ngay đi."
Nhưng lúc đó, Mạnh Hải đang tiêu tiền của chị gái ở quán bar, làm sao quan tâm đến chuyện sống chết của cô ta!
Ngày hôm sau, tin tức về cái chết của Mạnh Mộng lan truyền khắp các diễn đàn.
Nghe nói khi bị bắt, Tôn Địch hoàn toàn điên loạn, cứ liên tục lẩm bẩm: "Đừng bỏ rơi anh..."
Nhưng tại tòa án, Tôn Địch lại phủ nhận mọi cáo buộc.
Anh ta nói có một người đàn ông tóc dài đã kiểm soát cơ thể anh ta. Anh ta thực sự không yêu Mạnh Mộng, ngay từ lần đầu gặp mặt đã biết cô ấy là một cô gái tham lam, nhân cách thấp kém, làm sao có thể yêu cô được?
Hai người chỉ là quan hệ qua đường, anh ta còn đưa cho Mạnh Mộng 5000 tệ tiền hỗ trợ.
Tôn Địch được đưa đi kiểm tra tâm thần, nhưng kết quả cho thấy hắn hoàn toàn bình thường.
Cuối cùng, anh ta bị kết án tử hình.
Có điều một ngày trước khi hành hình, Tôn Địch lại tự sát.
Anh ta cắn đứt cổ tay mình, trên tường còn vẽ một ký hiệu kỳ lạ.
Có tin đồn rằng ký hiệu đó giống một loại bùa chú của Đạo giáo.
Sau khi anh ta chết, món tà vật kia cũng biến mất, vụ án không thể giải quyết triệt để.
Tôi không hề cảm thấy trách nhiệm thuộc về mình. Món tà vật đó chỉ khiến người ta yêu say đắm, nhưng Mạnh Mộng lại lợi dụng nó để đòi hỏi tiền bạc, xe cộ, nhà cửa, biến Tôn Địch thành cây ATM của mình.
Lòng tham không đáy của cô ta đã khiến mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát.
Tôi là một thương nhân trung thực nên chưa từng nghĩ món đồ mình bán ra lại gây ra hậu quả như vậy.
Mỗi lần giao đồ cho khách hàng, tôi đều nhắc nhở họ tuân thủ quy tắc.
Tôi liên lạc với Lưu Hàm, cô ấy nói vụ tiên thai đã được giải quyết và sắp về nước.
Gần đây, cửa hàng của tôi không có khách, nên tôi dành thời gian luyện thư pháp, viết Kinh Kim Cang. Vừa chép xong một bài kinh, cửa hàng vang lên tiếng chuông: "Xin chào quý khách!"
Ngay sau đó, tôi ngửi thấy một mùi hôi thối khó chịu.
Tôi ngẩng đầu, không ngờ lại thấy một mỹ nhân bước vào.
Cô ấy mặc váy đỏ, đeo kính mát, cầm túi Chanel mới nhất, nhìn quanh một lượt rồi hỏi: "Xin chào, chủ cửa hàng có ở đây không?"