Tôi Tính Mệnh Đại Hung Ở Tiệm Cầm Đồ Tà Vật

Chương 11

Tới gần giờ cơm tối, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng.

Tôi nhắn tin cho Lưu Giang Hà, xác nhận bên kia đã nhận được thông tin và giăng sẵn thiên la địa võng.

Để tránh đánh rắn động cỏ, tôi cố nhịn, đóng vai bạn trai của Lưu Hàm.

Vừa đến nhà hàng, tôi đã thấy Lưu Giang Hà đợi sẵn bên ngoài.

Ông ta mặc bộ đồ lịch sự, tóc vuốt ngược gọn gàng, một tay gặp chuỗi mã não. Thấy Lưu Hàm, ông hừ một tiếng: "Con bé ngỗ ngược này, giờ này đi học sao lại ở đây?"

Lưu Hàm vốn đang vênh váo, nhưng vừa thấy bố mình, cô liền trở nên ngoan ngoãn, sợ sệt nép sau lưng tôi.

Tôi đành phải lên tiếng: "Chúng ta nói chuyện rồi mà, cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra đi."

"Được, hôm nay nể mặt cậu. Nhưng xử lý chuyện này xong, Lưu Hàm phải về trường đi học ngay!"

Lưu Hàm tức giận đến mức đỏ mặt tía tai, nếu không phải có tôi đứng dây, có lẽ Lưu Giang Hà đã bước lên tát con gái mình rồi.

Tôi và Lưu Giang Hà khá thân. Ông ta có thể đầu tư bên ngoài, hầu như đều nhờ tôi giúp thay đổi phong thủy.

Trước đây, ông ta làm việc ở Trân Bảo Trai, chỉ kiếm được vài đồng lương ít ỏi.

Khi ấy tôi mới "bước chân vào giang hồ", theo ông nội học nghề xem quẻ đoán mệnh, vừa thấy sát khí trong mắt Lưu Giang Hà liền biết ông ta sắp gặp chuyện. Sau đó, tôi còn đoán được ông ta sắp gặp kiếp nạn lớn, cần nhờ người làm quan mới thoát nạn.

Lưu Giang Hà nghe lời tôi, không chỉ vượt qua kiếp nạn mà còn ra ngoài kinh doanh, chỉ mới vài năm đã trở thành một doanh nhân thành đạt.

Sau khi vào phòng riêng, tôi ngồi cùng Lưu Hàm, còn Lưu Giang Hà dẫn người mai phục bên ngoài.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Lưu Hàm không còn nghịch ngợm như thường ngày.

17:30, nhân viên lịch sự mời: "Mời quý khách vào trong."

Cửa mở, một người đàn ông mặc áo khoác dài, đầu đội mũ rộng vành bước vào.

Lưu Hàm đứng bật dậy: "A Cổ!"

A Cổ ngồi xuống, vì mũ rộng vành che khuất nên không thể nhìn rõ khuôn mặt.

A Cổ nói: "Chào Lưu Hàm, chia tay từ lần trước, tôi cứ muốn gặp lại cô. Anh bên này là..."

Hắn vừa nói vừa tháo mũ xuống. A Cổ có khuôn mặt tuấn tú, môi mỏng, gò má cao. Tôi chợt nhớ đến câu: Thỏ chân thật giản dị, mắt long lanh quyến rũ, nhưng thỏ di chuyển sát đất, làm sao phân biệt đực hay cái?

Tôi đứng dậy: "Chào cậu, tôi là bạn trai của cô ấy."

Tôi biết chắc hắn sẽ đến. "Tiên thai" đang ký sinh trong cơ thể Lưu Hàm, nếu cô ấy đi biển hoặc xảy ra chuyện gì, mọi kế hoạch của A Cổ sẽ đổ bể.

A Cổ cười đáp: "Trước giờ không nghe Lưu Hàm nhắc đến, hóa ra cô ấy có bạn trai rồi, bằng không tôi còn đang định thử theo đuổi cô ấy đây."

"Chút tự tin này tôi vẫn phải có chứ!"

Lưu Hàm nghe vậy, lén lè lưỡi với tôi.

"Khi nào thì chúng ta xuất phát vậy?" A Cổ hỏi.

Tôi nói: "Thực ra không cần vội."

"Không vội thì ở lại đây mấy ngày đi. Lần đầu tôi đến Đông Bắc, mọi người dẫn tôi đi đây đó được không?"

Trong lúc nói chuyện, tôi âm thầm quan sát A Cổ.

Hắn chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi nhưng đã toát lên vẻ điềm tĩnh, thong dong.

Lúc này, nhân viên vào hỏi lên món được chưa.

Tôi gật đầu, rồi hỏi A Cổ uống rượu không. Hắn bảo chỉ cần trà là được.

Nhìn cách hắn rót trà, tôi càng khẳng định A Cổ là tiên sư Miêu Cương.

Vì ngón trỏ và ngón giữa của hắn khá thô, chắc là do dùng máu nuôi độc trùng từ nhỏ.

Tôi nhân cơ hội hỏi A Cổ làm nghề gì.

Hắn thản nhiên trả lời nhà trồng dược liệu, bố mẹ đều là thầy lang trong làng.

Tôi hỏi tiếp: "Nghe nói Miêu Cương có rất nhiều độc trùng, bố mẹ cậu đều là thầy lang, thế cậu có biết một người trúng độc trùng thì phải giải thế nào không?"

A Cổ dừng tay cầm đũa lại, nhẹ nhàng lau miệng, mới nói: "Thật ra lúc Lưu Hàm rủ tôi đi biển, tôi cũng đã nghĩ đến chuyện này."

Tôi mỉm cười: "Tôi biết cậu chắc chắn sẽ đến."

"Chuyện tiên thai lần này là ngoại lệ. Khi leo Everest, do thời tiết và có người bị bệnh, đoàn leo núi phải quay về giữa chừng khiến kế hoạch của tôi thất bại. Tiên thai chỉ có thể duy trì nhờ máu người." A Cổ hít một hơi thật sâu, "Tiên thai đã ký sinh vào Lưu Hàm, cô ấy chính là tiên mẫu tương lai. Tôi sẽ bảo vệ cô ấy."

"Bảo vệ?"

"Đúng vậy, cho đến khi tiên thai phát triển hoàn chỉnh."

Lời A Cổ nói đã xác nhận của tôi. Một khi tiên thai chào đời, Lưu Hàm sẽ chết.

"Chuyện của người khác tôi không quan tâm, nhưng nếu cậu dám động đến cô ấy, tôi sẽ gϊếŧ cậu!"

"Được nuôi dưỡng tiên thai là may mắn của cô ấy."

"Nghĩa là chúng ta không thể nói chuyện đúng không?"

A Cổ khẽ cười, rồi cởϊ áσ khoác. Bên trong, A Cổ không mặc gì, lớp da trên người hắn đầy những hoa văn kỳ dị.

Trên thắt lưng hắn đeo năm chiếc bình gốm màu sắc khác nhau. Hắn mở một chiếc, bên trong có một con đỉa màu xám bay ra. Hắn nuốt chửng nó, đôi mắt lập tức chuyển sang màu xanh lục nhạt.

Ngay giây sau, da hắn bắt đầu nổi những chấm đen.

A Cổ nói: "Bây giờ cả căn phòng này đều là đỉa độc, cậu không thoát được đâu. Giao tiên mẫu cho tôi, tôi phải đưa cô ấy đi."

Tôi nhìn bàn đồ ăn, tất cả đồ ăn đều đang thối rữa với tốc độ chóng mặt.

Chưa đầy một phút, mùi hôi thối đã bốc lên, kể cả tường và kính cũng phủ đầy nấm mốc.

Nhìn cảnh này, tôi phải công nhận lời dạy của ông nội không sai: Tiên sư Miêu Cương thật sự rất nguy hiểm!

May mà tôi đã có chuẩn bị và luôn mang theo roi đánh thần bên người. Đây là bảo vật trấn tiệm của Nguyên Cát Đường.

Tôi lấy một cây nến trong túi ra, đặt lên bàn rồi châm lửa.

Ngọn lửa vừa bùng lên, nấm mốc lập tức biến mất.

A Cổ kinh ngạc: "Sao lại thế này?"

"Đây là nến làm từ dầu cá voi, có tác dụng trừ tà rất mạnh. Thế nên đỉa độc của cậu không thể ảnh hưởng tới tôi. Vả lại, nhà tôi làm nghề cầm đồ, từ nhỏ tôi đã đã tiếp xúc với nhiều thứ kỳ lạ nên độc thông thường không thể làm gì được tôi."

"Không thể nào!"

A Cổ vừa nói vừa định mở cái bình thứ hai.

Chính lúc này, cửa mở. Hai người đàn ông lực lưỡng bước vào, mỗi người xách một xô máu chó, hất thẳng vào người A Cổ.

Máu chó không phải lấy từ việc gϊếŧ chó, mà lấy từ chân, không ảnh hưởng đến mạng của chúng.

A Cổ hoàn toàn bất ngờ, lắp bắp: "Cậu... Cậu..."

"Đừng có cậu cậu, trả lời đi, có hợp tác không?"

Tôi rút roi đánh thần ra, cười lạnh tiến về phía hắn.

Đây là bảo vật trấn tiệm của Nguyên Cát Đường, chỉ cần đánh một cái, dù là người cứng rắn đến đâu cũng phải khuất phục. Hôm nay, dù hắn có là sắt đá, tôi cũng phải đánh cho hắn tan xương nát thịt.