"Nhưng tôi chưa bao giờ giả tạo." Tạ Thiên Lang nhấn mạnh: “Giả vờ giỏi dễ bị sét đánh.”
Bị Tạ Thiên Lang nói trúng điểm khó chịu, vẻ mặt vốn đã tái nhợt của Tần Phong và Lục Hổ càng thêm trắng bệch. Nhưng Tống Tam Xuyên lại ôm chặt áo phao của mình, cố ngoi lên khỏi mặt nước phản bác mạnh mẽ:
“Phì! Tạ đội trưởng đừng nghe cái tên Ngô què, bác sĩ tâm lý chân đất kia nói bậy! Hắn ta ghen tị với anh mọi thứ đều tốt hơn hắn! Đẹp trai hơn hắn, cao hơn hắn, những nhiệm vụ nguy hiểm anh hoàn thành hắn có đuổi theo cũng không kịp! Hắn không có cách nào khác để đả kích anh, chỉ có thể lấy tính cách của Tạ đội trưởng ra nói!”
“Chúng ta đều là chiến sĩ thực hiện những nhiệm vụ nguy hiểm nhất, không phải chúng ta gϊếŧ địch thì địch gϊếŧ chúng ta, thế thì gọi là tàn nhẫn thích gϊếŧ chóc sao? Hơn nữa, Tạ đội trưởng chỉ là ra tay hơi ác với kẻ địch, có chút sở thích nghiên cứu đến cùng thôi. Nhưng anh đã cứu bao nhiêu người trong nhiệm vụ rồi? Riêng em thôi anh đã cứu ba lần! Cho dù Tạ đội trưởng không còn ở trong quân đoàn nữa nhưng anh vĩnh viễn là thần tượng trong lòng em!!”
Cẩu Phú Quý nhìn Tống Tam Xuyên vừa hô ra một tràng nịnh hót, liền dùng hai chân nhỏ dụi dụi mặt rồi tặng cho cậu ta một ánh mắt tán thưởng.
Bất kể tên sói họ Tạ này có thực sự là kẻ tàn nhẫn thích gϊếŧ chóc cuồng vọng hay không, nhưng hành động ôm đùi này của thằng nhóc tuyệt đối không sai. Cậu khi còn ẩn mình trong tổ chức xã hội đen cũng nịnh bợ lão đại của bọn họ như vậy.
Thông thường chỉ cần nịnh hót một cách mạnh mẽ như vậy, đối phương chỉ cần không có ý định gϊếŧ bạn ngay tại chỗ thì ít nhất cũng giữ được cái mạng!
Thực tế chứng minh phán đoán của Phú Quý là đúng.
Ít nhất sau khi Tống Tam Xuyên nói xong, Tạ Thiên Lang không còn nói gì về việc không cho gọi anh là đội trưởng nữa. Nhưng anh lại không trả lời ngay lập tức mà đột nhiên quay đầu lại lần nữa túm lấy gáy rái cá Phú Quý, kéo nó từ bên cạnh đến trước mặt mình: “Viên Viên, mày thấy chúng ta có nên đi cứu người không?”
Rái cá Phú Quý cạn lời trừng mắt lườm Tạ Thiên Lang một cái. Sau đó, Phú Quý bắt đầu vùng vẫy điên cuồng và hướng về phía đám đông mà "a a" kêu loạn cả lên.
(Đã đến đây rồi thì nhất định phải cứu vài người để hỏi thăm tình hình chứ! Không thì sao mà trà trộn được vào thế giới này? Hơn nữa, muốn sửa chữa hạch tâm thế giới còn cần đủ sinh mệnh làm chất dẫn nữa kìa. Cứu được thêm người nào hay người nấy!)
Tạ Thiên Lang liếc qua cảnh tượng hỗn loạn bên kia, thấy phụ nữ và trẻ em đang khóc lóc vùng vẫy giữa làn nước. Cuối cùng, anh vươn tay vuốt một cái trên bộ lông bóng mượt của rái cá Phú Quý:
“Được rồi, Viên Viên muốn cứu người thì mình cứu người.”
Người đàn ông điển trai nói xong liền nhếch khóe môi cười: “Tôi chỉ nghe nói cá heo thân thiện với con người, sẽ chủ động cứu người. Không ngờ một con rái cá như mày cũng có đầu óc khác thường vậy.”
Rái cá Phú Quý: “...Aooo~” (Đầu óc khác thường nhất chắc là anh mới đúng!)
Phú Quý kêu với Tạ Thiên Lang một tiếng rồi lập tức bơi đi. Tạ Thiên Lang nheo mắt, vươn vai một cái cho giãn gân cốt. Sau đó, anh lạnh lùng buông một câu: “Lượng sức mà làm. Nếu các cậu chết ở thế giới này, tôi sẽ không mang tro cốt của các cậu về đâu.”
Tạ Thiên Lang giống như một con cá dữ, nhanh nhẹn lao nhanh về phía đám người đang vùng vẫy trong nước. Tốc độ nhanh đến mức dễ dàng vượt mặt cả rái cá Phú Quý đang cố gắng quẫy nước.
Nghe thấy câu đó, Tần Phong và Lục Hổ cười khẽ. Còn Tống Tam Xuyên ở bên cạnh không nhịn được cảm thán một câu: “Lão đại vẫn cái kiểu ngoài lạnh trong nóng!”
Tần Phong giật giật khóe miệng. Không, thật ra chẳng có “ngoài lạnh trong nóng” đâu. Nhưng câu nói đó đủ để chứng minh Tạ đội vẫn là Tạ đội của họ. Dù có lạnh lùng như ma thần trên chiến trường thì trong mắt các đồng đội, anh vẫn là vị chiến thần tuyệt đối đáng tin cậy nhất.
Còn cái chuyện tính cách có vấn đề á? Thời buổi này ai mà chẳng có chút tật xấu, chỉ cần kiểm soát được không làm hại người khác là được.
Thế là ba người Tần Phong hít sâu một hơi, chuẩn bị lao về phía con tàu du lịch khổng lồ kia.
Trên bầu trời vẫn âm u, mây đen vẫn cuồn cuộn do gió lớn, mưa dày đặc không ngừng trút từ trên cao xuống không ngừng, nện vào mặt biển và cả những con người đang tuyệt vọng vùng vẫy cầu sinh dưới nước.
Con tàu lộng lẫy đang nghiêng ngả sắp chìm mang tên Crystal. Crystal là một con tàu kích thước vô cùng khổng lồ. Chuyến này chở theo tới 2.500 hành khách du lịch và hơn 1.000 nhân viên phục vụ. Tổng số người trên tàu đạt đến hơn 3.600 người.
Mặc dù tàu du lịch theo quy định đã trang bị đầy đủ áo phao, phao cứu sinh và thuyền cứu hộ để hành khách có thể sơ tán khẩn cấp.