Nhưng dưới cơn sóng thần và bão biển ập đến bất ngờ này, tàu chỉ kịp hạ được bốn chiếc thuyền cứu sinh.
Tính theo mỗi chiếc thuyền có thể chở 150 người thì dù tám chiếc đều được thả và chở đầy, cũng chỉ cứu được khoảng 600 người một cách miễn cưỡng.
*Đoạn trên xét thuần logic toán học thì sai bét vì 150 x 8 = 1200. Tác giả không gõ nhầm đâu, còn lý đó vì sao sẽ được giải thích ở mấy chap sau nhé.
Còn lại hơn 3.200 người, chỉ có thể mặc áo phao bơm hơi đơn giản và bị buộc phải nhảy xuống biển, hoảng loạn bơi trong sóng dữ, tìm kiếm những chiếc bè cứu sinh bằng hơi được phóng ra khắp mặt biển.
Thế là, giữa mặt biển cuộn trào dữ dội, có thể thấy từng người từng người gào thét nhảy xuống từ con tàu đang nghiêng hoặc đơn giản là bị sóng đánh văng khỏi tàu.
Nhưng nhảy xuống không có nghĩa là sống sót. Sóng lớn và mưa như trút khiến người ta không thể bơi được bao xa. Còn nếu ngâm mình quá lâu trong làn nước lạnh giá, họ sẽ chết vì hạ thân nhiệt. (Như sự kiện tàu Titanic.)
Nỗi sợ cái chết bắt đầu phóng đại đến cực độ và bản năng ích kỷ của con người thì chiếm quyền kiểm soát lý trí.
Lúc này, rái cá Phú Quý vừa bơi đến gần một chiếc bè cứu sinh thì chứng kiến tận mắt một cậu bé nhỏ đang ngồi ở rìa bè bị một gã đàn ông mặc áo phao dưới nước thô bạo kéo xuống biển. Khi cậu bé hét lên hoảng sợ rồi chìm xuống, gã đàn ông lực lưỡng ấy lập tức trèo lên bè, chiếm lấy vị trí sống còn.
Dù những người đã ngồi sẵn trên bè quay sang giận dữ nhìn gã, có người chửi bới, có người phẫn nộ nhưng hắn chỉ trợn mắt điên loạn hét lên: “Mấy người có tư cách gì mà chửi tôi?! Trong tình huống này ai còn cao thượng nổi?! Không phải mấy người đang đứng đây nên mới nói được câu đạo đức đó sao?! Nếu giỏi thì ai xuống cứu nó đi! Cứu đi! Mấy người tốt đẹp như thế cơ mà!”
Sau tiếng gào điên cuồng ấy, cả bè cứu sinh rơi vào im lặng. Dù họ rất thương xót cho đứa trẻ và khinh thường hành động của gã kia nhưng trong khoảnh khắc sinh tử, không phải ai cũng đủ can đảm để hy sinh chính mình.
Chỉ có vài người phụ nữ và người già trên bè vẫn cắn môi, ánh mắt đau đớn, rõ ràng là đang giằng co trong lòng: có nên nhảy xuống và đổi mạng cho đứa bé hay không?
Lúc này, đứa bé vẫn đang vùng vẫy giữa làn nước lạnh, kêu gào trong tuyệt vọng. Trên người nó là chiếc áo phao cỡ nhỏ nhưng trông đứa bé chỉ tầm sáu bảy tuổi, hoàn toàn không biết bơi, bị kéo xuống nước trong hoảng loạn nên chỉ có thể vùng vẫy kêu cứu vô vọng.
“Khụ khụ… ư… cứu… cứu với!”
“Mẹ ơi hu hu… cứu… cứu mạng khụ khụ!”
Tiếng kêu cứu của cậu bé cuối cùng cũng khiến một người phụ nữ trên bè không thể chịu đựng nổi nữa. Khi cô đang nghiến răng chuẩn bị nhảy xuống biển để đổi chỗ cho đứa trẻ thì trên bè cứu sinh bỗng có người thốt lên kinh hoàng:
“Nhìn kìa! Hình như có cái gì đó đang bơi tới?! Đó là cái gì vậy?!”
Động tác chuẩn bị nhảy của Tô Hồng lập tức khựng lại. Cô ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy phía sau bên trái của cậu bé rơi xuống nước, dường như có thứ gì đó không rõ hình dạng đang bơi tới gần.
“Trời ơi, có phải là cá mập không?! Cái thời tiết và cơn bão chết tiệt này! Mau chèo thuyền rời khỏi đây đi, nhanh lên!”
“Chắc không phải cá mập đâu, nhìn không giống… A! Nó nổi lên rồi!”
Lúc này, hơn một trăm người trên chiếc bè cứu sinh đều vô thức nín thở, chờ đợi xem “thứ” trong biển kia rốt cuộc là cái gì. Gần như tất cả đều đã tưởng tượng ra những cảnh tượng kinh hoàng trong đầu. Nhưng khi vật đó trồi lên, họ không nhìn thấy cái miệng đầy răng máu, không có cảnh gϊếŧ người tàn khốc đẫm máu, mà chỉ thấy… một cái đầu tròn tròn.
Trên đầu đó còn có lớp lông trắng mềm mịn, từng tầng từng tầng, hoàn toàn không giống làn da trơn nhẵn của cá mập.
Sau đó, sinh vật nhỏ khó nhìn rõ ấy phát ra hai tiếng “a a” với cậu bé rơi xuống nước rồi vươn hai cái móng nhỏ xíu mềm mềm ra. Tuy có vẻ khó khăn nhưng lại rất mạnh mẽ, sinh vật đó đẩy cậu bé đang vùng vẫy kêu khóc nổi lên khỏi mặt nước.
Ban đầu, khi bị đôi móng mềm nhỏ kia chạm vào, cậu bé kinh hãi hét toáng lên. Nhưng khi quay đầu lại, đối diện với cái đầu tròn tròn và đôi mắt đen láy lấp lánh như hạt nho của rái cá Phú Quý, tiếng la hét trong miệng cậu bỗng dưng nghẹn lại.
Rái cá Phú Quý chớp chớp mắt rồi nghiêng đầu nhìn cậu bé một cách dễ thương. Cuối cùng lại "a a" hai tiếng, tiếp tục đẩy cậu bé về phía bè cứu sinh.
Cậu bé tròn xoe mắt nhìn chú rái cá nhỏ đang cố gắng vẫy đuôi đạp chân, bỗng nhiên không khóc nữa mà thậm chí còn vui vẻ kêu lên: “Cún con! Cún biển!”
Rái cá Cẩu Phú Quý: “……”
"Không có văn hóa thật đáng sợ, nhóc con. Con thấy hải cẩu nào trông giống rái cá chưa?!"