“Làm tốt lắm, lát nữa cho cậu ăn thêm một con cá nhỏ.”
Rái cá Phú Quý hừ lạnh, lùi lại một chút, vừa chải lông vừa bày ra vẻ mặt ghét bỏ: “Áo áo!”
(Đừng có sờ đầu ông! Bộ ông đây đi xin cơm chắc? Lại còn bố thí chỉ cho ông một con cá nhỏ?! Để ông nói cho anh biết nhé, dù mấy người có chết đói ở cái đại dương này thì ông vẫn sống khỏe re!)
Hơn nữa, ông ăn toàn là nhím biển, cua, và sò lớn. Mấy thứ ngon lành, đắt tiền đó nha!
Dù Tạ Thiên Lang và rái cá Phú Quý trông như đang đối đáp rất ra dáng. Nhưng Tần Phong và hai người kia vẫn rất nghi ngờ liệu con rái cá trước mặt có thực sự hiểu câu hỏi của Tạ Thiên Lang và có thể dẫn đường cho họ hay không.
Cho đến khi rái cá Phú Quý dùng thực lực chứng minh sự thông minh, dũng cảm và sức mạnh của mình – Sau khi vất vả cật lực bơi theo hướng mà rái cá Phú Quý đã chọn hơn bốn mươi phút, đám người Tần Phong gần như nghi ngờ nhân sinh và muốn ăn sống con rái cá này. Ba người Tần Phong cuối cùng cũng nhìn thấy chiếc tàu biển khổng lồ đang lắc lư dữ dội trong cơn bão lớn, một nửa đã chìm xuống biển.
Ngay cả khi họ còn cách chiếc tàu sắp đắm một khoảng xa nhưng chiếc tàu khổng lồ và những người la hét trên đó đã chứng minh Rái Cá Phú Quý thực sự đã dẫn họ đi đúng đường.
Chỉ là rõ ràng tình hình của những người ở đây còn tồi tệ hơn họ, bên dưới con tàu khổng lồ có vô số người rơi xuống biển đang bất lực kêu cứu. Tiếng gào thét của cơn bão lớn và sóng biển dữ dội cũng không thể át đi những tiếng la hét xé lòng này.
Và là một con rái cá biến dị có thính giác rất nhạy bén, Cẩu Phú Quý nghe càng rõ hơn.
“Cứu mạng với! Cứu mạng! Đừng đẩy tôi, tôi biết bơi mà, đừng đẩy tôi!!”
“Mẹ ơi! Bố ơi! Con muốn về tìm bố mẹ, hu hu hu hu!”
“Không còn thuyền cứu sinh nữa rồi, mọi người đừng chen lấn, đừng giành giật! Để người già, trẻ em và phụ nữ lên thuyền trước đi! Chúng ta đều mặc áo phao rồi, không chắc, không chắc sẽ chết đâu...”
“Mày lừa ai hả!? Du thuyền chìm rồi người trên tàu còn sống được chắc?! Cút ra cho tao! Tao không muốn chết bây giờ đâu!”
Những âm thanh ấy, mỗi một tiếng đều thê lương chói tai, trút ra sự kinh hoàng, bi thương và ác ý.
Đến mức Cẩu Phú Quý nghe thấy những âm thanh như vậy cũng chẳng còn tâm trạng dụi mặt chải lông. Cho đến tận giây phút này, cậu mới ý thức được một cách vô cùng rõ ràng và chân thực rằng mình quả thật đang ở trong một thế giới mạt thế.
Ít nhất, cảnh tượng con tàu khổng lồ phía trước chìm nghiêng và đổ sụp trong cơn bão, thực sự giống hệt như ngày tận thế.
Vẻ mặt của Tạ Thiên Lang và ba người Tần Phong cũng không khá hơn là bao. Họ đã tiêu hao gần như toàn bộ thể lực sau bốn mươi phút bơi trong mưa gió, với tình trạng hiện tại thì họ rõ ràng không đủ sức để thực hiện một cuộc cứu hộ hiệu quả với những người đang kêu cứu kia. Nhưng trách nhiệm của người lính đã khắc sâu trong tim, cuối cùng vẫn khiến họ không thể trơ mắt làm ngơ trước mạng sống của người khác.
"Tạ đội trưởng." Tần Phong nhìn về phía Tạ Thiên Lang, người còn giữ được thể lực tốt nhất. “Những người đó cần được cứu giúp...”
Tuy nhiên, biểu cảm trên mặt Tạ Thiên Lang lúc này lại lạnh nhạt đến nỗi bất ngờ đối với Cẩu Phú Quý. Người đàn ông có khí chất rõ ràng giống một tinh anh đặc biệt hơn ba người còn lại lại thốt ra những lời chẳng hề mang chút tinh thần trách nhiệm nào: “Với thể lực hiện tại của các cậu, bơi qua đó nhiều nhất cũng chỉ có thể hô "cố lên" bên tai họ. Việc gì phải chết chung?”
“Hơn nữa, nhìn xem những kẻ còn sống kia đi, có mấy người thực sự là những kẻ yếu đuối cần giúp đỡ? Lại có bao nhiêu kẻ là những tên ngu xuẩn ích kỷ tham lam giẫm đạp lên thân thể người khác để bản thân sống sót?”
Tạ Thiên Lang nói đến đây lại lộ ra nụ cười giả tạo đầy mỉa mai: “Lúc này mà chết, với họ là một kiểu giải thoát. Dù sao thì cũng đã là mạt thế rồi. Luôn phải có một đợt chết chóc thôi.”
"Đội trưởng!" Tần Phong nghiến răng gọi một tiếng.
Tạ Thiên Lang quay sang, lại cong khóe môi cười nhạt: “Trước kia tôi đã muốn nói rồi. Không cần gọi tôi là đội trưởng hay lão đại. Tôi bị khai trừ khỏi quân đội cả năm nay rồi.”
“Bác sĩ tâm lý kết luận tôi là một kẻ cực kỳ nguy hiểm, tàn nhẫn thích gϊếŧ chóc, cuồng vọng, thiếu đồng cảm và giỏi ngụy trang. Lần nhiệm vụ này gọi tôi trở lại, còn cố ý để tôi một mình thành một đội. Chẳng phải là định tận dụng phế thải lần cuối sao?”
“Đã vậy thì đừng dùng tiêu chuẩn của các người để yêu cầu tôi. Dù sao thì tàn nhẫn thích gϊếŧ chóc tôi không thừa nhận, nhưng cuồng vọng và quá mức lạnh lùng... tôi vẫn không phản bác được.”