“Ở trên biển thế này, nếu chỉ dựa vào sức bản thân thì kể cả Tạ Ma— khụ, đội trưởng Tạ, cũng không thể tự bơi ra ngoài được.”
Tống Tam Xuyên vừa nói vừa dùng ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn rái cá Phú Quý đang chăm chú xoa bàn chân:
"Giá mà chúng ta đều là rái cá thì tốt biết mấy! Rái cá sinh ra là để sống trên mặt biển mà!"
Cẩu Phú Quý nghe vậy thì tán thành gật đầu, sau đó ngẩng lên, dùng ánh mắt nhỏ bé của mình trao cho chàng thanh niên mặt búng ra sữa kia một cái nhìn kiểu "cậu có con mắt tinh tường đấy".
Xem ra cậu nhóc này và mình có cùng một giấc mơ. Chỉ tiếc là giấc mơ này, cả đời cậu cũng không thể thực hiện được, còn tôi thì có thể.
"Ê! Đội trưởng Tạ! Con rái cá này vừa ngẩng đầu nhìn em… Nhưng sao em lại có cảm giác ánh mắt nó hơi kỳ lạ nhỉ? Hình như có ba phần thương hại, ba phần tán thưởng, và bốn phần đắc ý?"
Tạ Thiên Lang liếc nhìn Tống Tam Xuyên, nở một nụ cười đầy giả dối:
"Ồ. Có lẽ nó thấy cậu ngốc một cách đáng yêu đấy."
"Cũng giống như chính nó vậy."
Động tác của Tống Tam Xuyên và rái cá Phú Quý đồng loạt khựng lại.
Rái cá Phú Quý lập tức rống lên giận dữ:
"Ao ao ao ao u! U u u u u!" (Anh mới ngốc! Cả nhà anh đều ngốc!)
Chỉ là… tiếng gào thét của rái cá Phú Quý còn chưa kịp vang lên hết, thì đã bị loài người ngu xuẩn vô tình cắt ngang. Tạ Thiên Lang lại một lần nữa túm lấy lớp da gáy của Phú Quý (vừa nãy thấy nó chà lông thoải mái quá mà cũng không chạy trốn nên mới buông tay).
"Được rồi, đừng có kêu với tôi. Cậu có kêu rách họng cũng không có con rái cá nào đến cứu cậu đâu."
Rái cá Phú Quý: "…" ‘Trời đất ơi! Cái câu nói cũ rích này mà anh cũng có thể đem ra nói với một con rái cá sao?!’
Tạ Thiên Lang giơ tay lên, lắc lắc thân hình tròn trịa mềm mại của Phú Quý rồi lạnh lùng nói trong ánh mắt đầy căm phẫn của nó:
"Dùng cái mũi nhỏ của cậu mà ngửi xem xung quanh có mùi người hay đất liền không."
"Nếu không…" Hắn dừng lại một chút, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào rái cá Phú Quý. "Tôi sẽ ăn cậu."
Rái cá Phú Quý: "…"
Tần Phong, Lục Hổ: "…"
‘Anh đe dọa một con rái cá như vậy thật đấy à? Đội trưởng Tạ, không đến mức đó đâu! Không đến mức đó đâu mà!’
Nhưng đúng lúc này, Tống Tam Xuyên đột nhiên đập tay đánh "bốp" một cái:
"Sao tôi lại quên mất điều này nhỉ! Rái cá có khứu giác cực kỳ nhạy bén! Mỗi con rái cá đều có thể ngửi được đủ loại mùi trong phạm vi tám ngàn mét đấy!"
"Đội trưởng Tạ, anh đúng là quá thông minh! Sao lại vừa khéo tóm được một con rái cá thế này chứ! Nhưng mà… con rái cá này có hiểu không nhỉ?"
Tạ Thiên Lang nhìn con rái cá nhỏ trước mặt lúc này đã lật trắng mắt với anh, bỗng nhiên nở một nụ cười hoàn toàn khác với nụ cười giả tạo trước đó. Nụ cười lần này chứa đựng sự vui vẻ thực sự:
“Có lẽ là duyên trời ban thôi. Hơn nữa, nó sẽ hiểu mà.”
Rái cá Phú Quý: "Ah." Hừ!
‘Duyên phận cái đầu nhà anh! Phải gọi là tai họa từ trên trời rơi xuống mới đúng!’
Nhưng cuối cùng, đáng thương như rái cá Phú Quý cũng đành phải "nghe hiểu" lời của Tạ Thiên Lang, trở thành một rái cá dẫn đường.
Ngoài lý do bản thân cậu cũng muốn nhanh chóng rời khỏi vùng biển bão tố này để tìm nơi có con người, tên "người sói" này quả thực còn đáng sợ hơn cả những kẻ máu lạnh mà mình từng gặp trước đây. Hắn không ngừng dùng đủ mọi cách đe dọa đến sự an toàn của cậu!
Bị giật đuôi, véo mặt, vỗ mông đã là chuyện nhỏ, đến cuối cùng, hắn còn rút ra một con dao nhỏ, kề lên người nó mà lướt qua lướt lại. Cảm giác như nếu nó không phối hợp thì hắn thực sự sẽ ăn tươi nuốt sống nó ngay tại chỗ vậy!
Rái cá Phú Quý tức giận quẫy đạp, bơi vèo vèo về phía trước, đồng thời vẫy mạnh đuôi, cố tình tạt nước tung tóe lên mặt tên "người sói" kia. Xem như cho hắn uống nước tắm của nó đi! Chỉ mong sau khi lên bờ, tên chết tiệt kia đừng để nó gặp lại lần nữa, bằng không, nó nhất định sẽ giơ ngón giữa vào mặt hắn!
Bơi được khoảng mười phút, cái mũi nhỏ của rái cá Phú Quý cuối cùng cũng đánh hơi được một mùi hương quen thuộc.
Đó là mùi của "người sống". Ngoài ra, còn có cả mùi máu và mùi tử khí.
Rái cá Phú Quý lập tức dựng thẳng người, đôi mắt nhỏ tròn xoe nhìn chằm chằm về phía đó.
Tạ Thiên Lang và ba người phía sau nhanh chóng nhận ra sự khác thường của nó. Không chút do dự, Tạ Thiên Lang vươn tay, lại một lần nữa túm lấy cái gáy số khổ của rái cá:
“Viên Viên, ngửi thấy mùi người à?”
Rái cá Phú Quý vùng vẫy tức giận: "Gào!" (Anh mới tròn! Cả nhà anh đều là tròn!)
Tạ Thiên Lang bật cười trầm thấp, buông gáy nó ra, đổi thành xoa xoa cái đầu nhỏ mềm mại.