Lúc này, đội trưởng đội hai – Tần Phong, hơi chật vật bơi lại gần. Khi nhìn thấy Tạ Thiên Lang đang cầm trong tay một con rái cá nhỏ đang thoải mái xoa mặt, chải lông, biểu cảm trên mặt anh ta thoáng chốc trống rỗng.
Nhưng Tần Phong nhanh chóng lấy lại bình tĩnh phân tích: “Thế giới này có biển và có cả rái cá, liệu có phải môi trường sinh thái của nó cũng tương tự thế giới của chúng ta không?”
Cẩu Phú Quý vừa chà mặt vừa lắc đầu thầm nghĩ trong lòng. ‘Biển thì đúng thật nhưng con rái cá trước mặt mấy người không phải hàng nội địa của thế giới này đâu. Cậu đây cũng giống như các anh, đều đến để cứu thế giới đây này.’
Tạ Thiên Lang liếc nhìn con rái cá trong tay mình lúc nãy còn hung hăng giãy giụa, bây giờ đã ngoan ngoãn chải lông. Hắn đột nhiên cảm thấy cạn lời.
"Cái con này là nghĩ rằng giãy không thoát thì bỏ cuộc luôn à? Vừa rồi còn giương nanh múa vuốt, giờ đã bắt đầu thoải mái làm đẹp rồi.
Quả nhiên là đầu óc không được tốt lắm, nhưng thái độ thuận theo thiên mệnh thì cũng khá đấy."
"Chỉ một con rái cá thì chưa thể kết luận được gì. Tần Phong, Lục Hổ, ghép các phao cứu sinh lại với nhau. Tam Xuyên, xác định phương hướng. Đừng lãng phí thời gian ở đây." Tạ Thiên Lang ra lệnh ngắn gọn.
Sóng gió ở đây quá lớn, nếu không nhanh chóng tìm được thuyền hoặc lên bờ, dù có là tinh anh quốc gia được huấn luyện bài bản cũng không trụ được lâu.
Ba người Tần Phong đều gật đầu, rồi bắt đầu nối các phao cứu sinh lại. Trong lúc đó, anh ta lo lắng nhìn xung quanh, nhưng bầu trời xám xịt, mưa lớn như trút nước, ngoài màn mưa mịt mù ra thì không thấy được gì cả. Đương nhiên cũng không thể xác định được ngoài bốn người bọn họ thì trên mặt biển này còn ai khác rơi xuống từ trên trời không.
Chỉ mong sáu đồng đội còn lại không rơi xuống biển…
Rõ ràng cả chín người đội hai đều nắm tay nhau nhảy vào cánh cổng xoáy nước, nhưng cuối cùng lại chỉ có ba người cùng xuất hiện ở đây.
Còn lão đại Tạ thì một mình tự lập thành đội, chê bọn họ nhảy không đẹp nên không chịu nắm tay cùng. Thế mà cuối cùng vẫn rơi xuống biển chung với bọn họ. Không biết rốt cuộc cánh cổng tận thế này vận hành theo quy luật gì nữa.
Lúc này, đội viên tròn trịa – Tống Tam Xuyên – mở chiếc túi nhỏ mang theo bên người, lấy ra một máy dò kim loại nhỏ. Anh ta điều khiển nó run rẩy bay lên không trung nhưng chưa kịp phát ra sóng liên lạc thông dụng hay chụp ảnh rõ nét nào thì đã bị một cơn sóng lớn quật thẳng xuống.
Tống Tam Xuyên đau lòng kêu lên một tiếng, vội vàng vung tay bơi tới, nhặt lại chiếc máy dò kim loại của mình rồi chán nản báo cáo với Tạ Thiên Lang:
“Lão đại, cái máy dò này không dùng được ở đây... khụ khụ, thời tiết thực sự quá khắc nghiệt!”
Nếu thế giới này toàn là biển cả mênh mông, bão tố cuồng phong như vậy thì anh thật sự không biết phải làm thế nào để cứu thế giới nữa.
Đúng lúc suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, anh ta bỗng ngẩn người.
Rái cá Phú Quý đang chải đến phần bụng, nhìn thấy cả bốn người trước mặt đều có biểu cảm đờ đẫn, liền hiểu ra ngay.
Chắc chắn là họ cũng đang được "Ý thức Trái Đất" phổ cập kiến thức về cách cứu thế giới rồi. Chỉ là không biết bốn người này có được "bố già thế giới" ưu ái chút nào không, có được bàn tay vàng gì không nữa.
Cẩu Phú Quý vừa chà lông vừa chờ đợi. Mười mấy giây sau, cả bốn người kia đồng loạt hoàn hồn. Nhưng nhìn dáng vẻ của họ... có vẻ chẳng ai được "bố già thế giới" thiên vị cả.
“A ha ha.”
Rái cá Phú Quý phát ra ba tiếng kêu vui vẻ đầy đắc ý. Quả nhiên, nếu nói về nhân phẩm, vẫn là Phú Quý đây vừa đẹp trai vừa tốt số nhất!
"Đội trưởng Tạ, đội trưởng Tần! Hai người vừa rồi có nghe thấy không?" Lục Hổ của đội hai cất giọng ồm ồm hỏi.
Tần Phong gật đầu nhưng vẻ mặt lại nghiêm trọng hơn vài phần.
“Muốn cứu lấy thế giới tận thế này thì phải tìm được "hạch tâm thế giới" để sửa chữa nó. Cách sửa chữa bao gồm giải quyết căn nguyên tận thế hoặc bảo tồn số lượng sinh mạng tối thiểu.”
“Nhưng hiện tại chúng ta không làm được cả hai. Việc cấp bách bây giờ là phải nhanh chóng rời khỏi biển, lên bờ. Chỉ khi lên bờ, chúng ta mới có thể nhanh chóng hiểu rõ tình hình của thế giới này, xác định nguồn gốc của tận thế, rồi mới có thể tìm hạch tâm thế giới hoặc làm những gì có thể.”
“Nhưng bão ở đây quá lớn, đến duy trì nổi trên mặt nước còn khó chứ đừng nói đến việc di chuyển. Máy dò của Tam Xuyên lại không thể dùng được, làm sao tìm được hướng đất liền gần nhất hoặc một con thuyền đây?”
Tống Tam Xuyên lau nước mưa trên mặt, nói:
“Không cần thuyền đâu! Với cấp độ bão biển như thế này, ngay cả tàu sân bay tiêu chuẩn cũng chưa chắc chịu nổi! Khụ khụ... Chỉ cần tìm được một thiết bị có động cơ là được! Em có thể cải tạo nó để kéo chúng ta đi thật nhanh!”