Ngu Đi, Gia Biết Biến Thân!

Quyển 1 - Chương 7: Lương thực dự trữ

Bốn người nổi lên mặt nước. Ba người hoảng loạn gọi tên đồng đội, riêng kẻ đứng gần nhất vẫn bình thản. Nước từ mái tóc ướt rượt chảy xuống sống mũi cao, đôi môi mỏng, nhưng không hề khiến hắn ta có vẻ chật vật. Ngược lại, toát ra khí chất lạnh lùng sắc bén.

“Chúng ta đang ở giữa biển!”

“Bây giờ là bão! Mau mở phao cứu hộ!”

“Dùng dây thừng nối nhau lại! Sóng lớn sắp đến rồi! Còn nữa, báo danh!”

“Đội 2, Tần Phong!”

“Đội 2, Lục Hổ!”

“Đội 2, Tống Tam Xuyên!”

“Rái cá?”

Người đàn ông phong lưu mà rái cá Phú Quý vừa nhận định vươn tay chộp chính xác vào gáy cậu, thản nhiên nói câu khiến đồng đội sốc toàn tập:

“Ai? Nói lại lần nữa? Cái gì tà?”

*"Cái gì tà?”: là cách nói lái từ "rái cá" do đối phương nghe không rõ nên hỏi lại

Đôi mắt phượng sắc lạnh của Tạ Thiên Lang và đôi mắt nho nhỏ như hạt nho của rái cá Phú Quý chằm chằm đối đầu. Hắn siết nhẹ cổ con vật, khóe miệng nhếch lên rồi tặc lưỡi đầy ẩn ý một cái.

“Đội 1, Tạ Thiên Lang.”

“Tôi vừa bắt được một con... lương thực dự trữ.”

Rái cá Phú Quý: “…”

‘Lương thực cái đầu ngươi! Tạ Thiên Lang phải không? Ông đây nhớ mặt ngươi rồi!’

Rái cá Phú Quý bị túm chặt da gáy, cả người cứng đờ, vô cùng khó chịu.

Cậu dùng hết sức bình sinh giãy giụa để thoát khỏi bàn tay to lớn của đối phương nhưng rõ ràng chẳng ăn thua gì - Sau khi biến thành rái cá, không những cơ thể thu nhỏ hơn một nửa mà bản thân rái cá cũng không phải loài thú dữ có sức mạnh kinh hồn. Chúng chỉ là loài vật nhỏ bé thích rửa mặt phơi nắng thôi mà!

Vì vậy, sau khi giãy giụa mãi không thoát, rái cá Phú Quý tức giận đến mức gầm lên với Tạ Thiên Lang. Dĩ nhiên cậu không đủ đến mức buột miệng nói tiếng người để lộ ra khả năng biến hình của mình. Thậm chí Phú Quý đã quyết định chỉ cần còn ở dạng rái cá và còn ở cùng nhóm người này, sẽ tuyệt đối không biến thành người để lộ thân phận thật.

Vì thế, tiếng gào phẫn nộ phát ra từ ngực và miệng của rái cá Phú Quý không phải là những câu chửi thề như "Đồ khốn" hay “Tao là bố mày” mà là một tràng âm thanh... khó mà diễn tả thuộc của loài rái cá:

“Á ya ya—A a u!!!”

Một trận gào rú hoành tráng nhưng lại chẳng có tí uy lực nào.

Tạ Thiên Lang nhìn con rái cá đang giãy giụa điên cuồng trong tay mình, ra sức la hét, thậm chí còn cố dùng đôi chân trước ngắn cũn cỡn cào cấu mình, hơi nhướng mày. Con vật nhỏ này người không to nhưng tính khí thì không nhỏ, bộ lông bóng loáng, trơn mượt, sức sống cũng khá mạnh mẽ.

Chỉ có điều... hình như đầu óc không được tốt lắm.

“Nó khỏe thế này thì chắc không bị bệnh đâu. Không thể nấu chín thì ăn sống cũng được.”

“Bộ lông không tệ, lột ra làm túi chống nước chắc dùng được lâu phết.”

Rái cá Phú Quý nghe xong mà sững sờ vì sự vô liêm sỉ của tên này.

"Mày nghe lại xem mày nói vậy mà nghe được à?! Đối diện với một con rái cá đáng yêu như tao mà mày lại nghĩ đến chuyện ăn sống, thậm chí còn muốn lột da ta làm túi chống nước sao?!

Tao có thể không phải người nữa nhưng mày thì đúng là đồ chó thật rồi!’

“Chít a a a! A u a u ư ư!”

Lúc này, ba thành viên khác của đội hai cũng đã bơi lại gần. Trông họ khá chật vật, nhưng rái cá Phú Quý phát hiện khi ba người này đến bên cạnh Tạ Thiên Lang, họ đều như thở phào nhẹ nhõm, dường như vô cùng tin tưởng anh ta.

Mà người được tin tưởng này quả thực có chút khác biệt. Dù đang ở giữa biển cả cuồng phong, từng đợt sóng lớn ập đến liên tục, ba người kia phải dốc hết sức để giữ thăng bằng, nhưng Tạ Thiên Lang lại dường như không hề bị ảnh hưởng.

Cơ bắp trên cơ thể anh ta dường như có thể tự điều chỉnh theo nhịp vỗ của sóng biển, như thể đang thuận theo dòng nước một cách tiết kiệm sức nhất.

Rái cá Phú Quý nhìn Thiên Lang rồi lại nhìn mặt biển xung quanh, bỗng cảm thấy cách anh ta nổi trên mặt nước thoải mái hệt như… một con rái cá.

Đúng lúc này, Tạ Thiên Lang lên tiếng với ba đồng đội vừa bơi lại gần:

“Các cậu chưa từng học cách rèn luyện cơ bắp trong nước và tư thế nổi tốt nhất à? Giờ không dùng thì định đợi đến khi nào mới dùng? Lúc chết à?”

Rõ ràng là khi nói câu cuối cùng, Tạ Thiên Lang còn nở một nụ cười tiêu chuẩn không để lộ răng nhưng rái cá Phú Quý vẫn nhạy bén phát hiện ba người kia đồng loạt rùng mình. Tuy nhiên, ngay sau đó tư thế bơi của họ trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn, ít nhất là đã tiết kiệm được nhiều sức lực nhất giữa biển động cuồng phong.

‘Chậc, vừa nhìn đã biết ai là đại ca rồi.’

Rái cá Phú Quý lại vùng vẫy thêm lần nữa, thấy vẫn không thoát được, bèn đành lật bàn tay nhỏ xíu lên trời rồi bắt đầu dùng hai móng nhỏ chà mặt, chải lông.

Là một con rái cá thực thụ, cậu không quên nhiệm vụ chải chuốt mỗi lúc mỗi nơi!