Một mảnh vỡ khổng lồ của chiến hạm đâm thẳng vào người Ellen. Kim loại sắc bén xuyên qua nửa bên thân thể cậu trong chớp mắt, trái tim gần như lộ cả ra ngoài.
"Chết tiệt... Đau quá..."
Máu từ miệng và mũi Ellen trào ra, tầm nhìn trở nên mờ mịt. Cậu nhìn thấy nửa người của mình trôi nổi giữa vũ trụ, càng lúc càng xa.
Ellen muốn nói Mau trở lại! Nửa thân mình của tôi ơi, mau trở lại! nhưng ý thức dần chìm vào bóng tối vô tận, không thể nào quay đầu lại.
[Tiểu trùng mật... Đưa thân thể của ngươi cho ta... ]
Một giọng nói tràn đầy mê hoặc vang lên, tựa như một con rắn độc thì thầm bên tai.
[Ta sẽ thay ngươi sống tiếp.]
[Thay ngươi thoát khỏi cuộc đời thất bại và nhàm chán này.]
[Với tư cách một vị thần, tái sinh trong thân xác ngươi... Ta và ngươi sẽ trở thành chúa tể của vũ trụ.]
"A... ha ha..."
Ellen cảm thấy mình không thể thở nổi. Trong ký ức, hành tinh xanh thẳm kia ngày càng xa khỏi tầm với. Cậu cố vươn tay ra, nhưng dù có cố gắng thế nào cũng không chạm tới được.
Đôi mắt Ellen dần khép lại, thân thể ngày càng nhẹ bẫng.
[Ngươi sẽ không còn phải mệt mỏi, không còn phải vất vả.]
[Chỉ cần nhắm mắt lại, ta sẽ giúp ngươi hoàn thành tất cả.]
Ellen thuận theo mà nhắm mắt. Trước mắt cậu chỉ còn một mảng sáng trắng.
Lạnh quá. Cái lạnh thấm tận linh hồn.
"Ca ca!"
"Đại ca! Anh về rồi!"
Những giọng nói non nớt vang lên.
Ellen mở mắt. Ánh mắt cậu như bừng sáng, tràn ngập vui sướиɠ. Cậu cúi xuống, ôm chặt những đứa nhóc đáng yêu vào lòng.
"Wiesel! Nina! Sao hai đứa lại ở đây!"
Wiesel ngẩng khuôn mặt bầu bĩnh lên, nở nụ cười đáng yêu. Hai chiếc răng cửa còn chưa mọc đủ lộ ra khi cậu bé cười toe toét, đôi mắt cong cong như vầng trăng non. Mái tóc đen dày và xoăn tự nhiên càng khiến cậu bé thêm phần tinh nghịch.
Mỗi lần Ellen trở về nhà, Wiesel luôn như một viên đạn pháo nhỏ lao thẳng vào người cậu, ôm chặt lấy chân, giọng trẻ con non nớt reo lên:
"Anh ơi! Cuối cùng anh cũng về rồi! Em nhớ huynh muốn chết!"
Cô em gái Nina thì luôn lặng lẽ theo sau Wiesel. Bé có mái tóc vàng mềm mại, óng ánh như những cánh đồng lúa mạch dưới ánh mặt trời. Đôi mắt to tròn long lanh như suối nước trong veo, khi cười còn lộ ra hai lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Giọng cô bé ngọt ngào như kẹo: "Anh ơi, lần này anh mang quà gì cho chúng em vậy?"
"Hừ! Mấy đứa thật ngây thơ! Cứ như con nít ấy!"
Thiếu niên tóc lam khoanh tay đứng một bên, miệng thì nói vậy nhưng ánh mắt lại không nhịn được mà cứ liếc nhìn Ellen mãi.
"Locker, anh thật xấu xa quá!" Wiesel trốn vào lòng anh trai, lớn tiếng mách, "Sớm biết vậy thì đã không để anh cả nhặt anh về nhà! Anh ơi, chúng ta đừng cần anh ấy nữa được không?"
Locker hừ lạnh một tiếng, khẽ hoạt động cổ tay như thể bất cứ lúc nào cũng có thể "dạy dỗ" Wiesel một trận:
"Nói thêm câu nữa thử xem? Đồ củ cải ngốc! Đừng quên em cũng là do nhặt về đấy, ai hơn ai cao quý hơn chứ, buồn cười thật..."
"Ô ô ô ô! Anh ơi! Anh ấy bắt nạt em!" Wiesel lập tức khóc lớn, "Lúc anh không ở nhà, anh ấy lúc nào cũng bắt nạt em!"
Ellen bất lực thở dài, xoa đầu tiểu quỷ mít ướt, rồi nhìn về phía thiếu niên tóc lam "miệng hùm gan sứa" đứng một bên, vươn tay ra:
"Locker, em có muốn lại đây không?"
Locker lập tức đưa tay lau sạch nước mắt vương nơi khóe mắt, gương mặt sói con hung tợn:
"Không muốn!"
"Được rồi, được rồi, em không muốn, nhưng anh trai muốn! Anh trai rất nhớ Locker, còn mang về bánh mì nướng bơ nữa này." Ellen bật cười, giọng nói đầy sủng nịch.
Nina đẩy đẩy Locker, tức giận nói:
"Ai da! Locker ca ca, sao anh cứ thích tỏ ra lạnh lùng vậy chứ!"
Locker cứng đờ, đỏ mặt, lầm bầm bước đến gần Ellen:
"Em chỉ vì bánh mì nướng bơ thôi... không phải vì muốn ôm gì đâu..."
"Cái kiểu ngạo kiều này ai mà tin được chứ? Ca ca thì khác, ca ca thương chúng ta bao nhiêu đều sẽ nói ra hết!" Nina bĩu môi, hừ nhẹ.
Ellen bật cười, ôm chặt ba đứa nhỏ vào lòng, cảm thấy có chút bất lực nhưng cũng rất ấm áp.
"Được rồi, cùng nhau ăn bánh mì nướng bơ nào! Nướng vàng giòn, thơm ngậy..."
Ellen xoay người lấy quà từ hành lý ra đưa cho các em, hương thơm ngọt ngào nhanh chóng tràn ngập khắp không gian.
Tình huống quỷ dị trước mắt khiến Ellen sởn gai ốc. Những đứa em của cậu đâu? Rõ ràng vừa giây trước cậu còn ôm chặt bọn họ trong lòng, vậy mà chỉ trong nháy mắt, mọi thứ đều vặn vẹo biến đổi!
"Mẹ, mẹ ơi, người thơm quá đi..."
"Mẹ, người thành thục rồi sao..."
"Mẹ, chúng ta muốn mật của người..."
Ellen hoảng sợ nhìn quanh — không còn Wiesel, Nina hay Locker nữa, chỉ có vô số ấu trùng nhầy nhụa bò quanh cậu, những cặp mắt đen láy như hố sâu vô tận nhìn chằm chằm, tràn đầy tham lam.
Ellen giật bắn khi cảm thấy bụng mình trĩu nặng. Cậu cúi đầu nhìn — nơi vốn là cơ bụng săn chắc của cậu đã biến mất, thay vào đó là một cái bụng căng tròn trắng nhễ nhại, tựa như một cái kén khổng lồ chứa đầy trứng, bề mặt phát ra ánh huỳnh quang mờ nhạt.
"...Mình, mình là trai thẳng! Sao có thể mang thai được?!"
Ellen siết chặt nắm tay, giận dữ đến mức cả người run lên. Cậu cố chấp tin rằng đây chỉ là một cơn ác mộng quái dị, chỉ cần cắn răng chịu đựng, tỉnh dậy là xong.
Nhưng cơn đau nhói từ bụng dưới lập tức đánh tan hy vọng đó.
"Nina! Locker! Wiesel! Alice! Leonard!"
Ellen gọi từng cái tên một, nhưng những gì đáp lại cậu chỉ là tiếng rít rít đầy quỷ dị. Lũ trùng con phía trước dừng lại, những con phía sau vẫn tiếp tục liếʍ láp làn da cậu, bàn tay cậu, những nơi tỏa ra hương mật ngọt ngào trên cơ thể cậu. Mỗi lần Ellen gọi một cái tên, chúng đều đồng loạt đáp lại, như thể tên của các em cậu đã biến thành tên của chúng.
Chỉ cần mẹ thích, chúng có thể được gọi là Wiesel, Locker, Nina, Alice… bất cứ cái tên nào.
Bọn chúng... đang chiếm lấy thân phận của những người em cậu yêu thương nhất!
Cơn giận dữ bùng lên trong lòng, nhưng chưa kịp làm gì thì cơn đau dữ dội từ bụng dưới đột ngột đánh úp. Ellen co quắp trên mặt đất, mồ hôi lạnh túa ra, cơ thể run rẩy không thể kiểm soát. Cậu cảm giác có thứ gì đó đang muốn chui ra khỏi cơ thể mình!
Cậu không thể chấp nhận bộ dạng hiện tại của mình. Gương mặt anh tuấn méo mó, mồ hôi túa ra ướt đẫm khuôn mặt nhợt nhạt. Bất giác, đôi mắt cậu đã ầng ậng nước. .
"Chết tiệt... bụng... đau quá...!!"