Trai Thẳng Trở Thành Trùng Mẫu Mang Thai Rồi

Chương 19: Cắn nuốt

Âm thanh mê hoặc lại vang lên trong đầu Ellen, tràn đầy quỷ dị và cám dỗ.

[Sinh hạ chúng nó. Sinh ra các con của ngươi.]

[Đây là vận mệnh của ngươi.]

[Quên đi các em trai em gái của ngươi. Quên đi ngươi là ai.]

[Quên...]

"Quên cái con mẹ mày ấy!!"

Ellen gầm lên, một cái tát thật mạnh vung xuống, đánh văng một con trùng nhỏ đang leo lên mặt cậu. Nó ngã sõng soài trên đất, đôi mắt tròn xoe tràn đầy ủy khuất và khó tin, giống như một đứa trẻ bị mẹ trách mắng vô cớ.

“Ai là mẹ các ngươi thì đi tìm người đó, đừng có bám lấy ta nữa!”

Mẹ kiếp... Rốt cuộc mình đang gặp phải thứ gì đây?!

Con trùng bị đánh ngã ngồi thụp xuống đất, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc và tủi thân. Đôi mắt nhỏ của nó long lanh như sắp khóc.

Ellen hít sâu một hơi, ánh mắt hướng về cái bụng cao vυ't của mình. Ở nơi đó, con của cậu sắp chui ra từ trong đất. Dưới sự mê hoặc của giọng nói đáng ghét kia, Ellen thật sự nảy sinh một chút thương cảm đối với sinh vật đang nằm trong bụng mình. Có lẽ đây chính là bản năng làm mẹ.

“Các ngươi cũng vậy, mau chóng ra khỏi bụng ta đi! Ta là đàn ông, ta không sinh con!”

Không ngờ ý chí của Ellen lại kiên định đến vậy, giọng nói kia im bặt trong giây lát.

Nhưng ngay lập tức, nó lại tiếp tục vang lên — bởi vì, càng là cơ thể cường tráng thì càng thích hợp làm vật chứa cho nó.

[Ngươi không phải đang tìm các em ngươi sao? Vậy bọn họ đâu rồi?]

Thứ đó chui vào đại não của Ellen, cố gắng xâm nhập vào những ký ức sâu nhất trong tâm trí hắn.

[Bọn họ là những đứa em mà ngươi vất vả lắm mới nhặt về. Ngươi đã hứa sẽ chăm sóc bọn họ thật tốt. Nhưng trên chiến trường đầy rẫy trùng đực, chỉ cần lạc một bước, chúng sẽ ăn sống nuốt tươi tất cả…]

“Em trai… em gái…” Ellen hoảng hốt nhìn xung quanh. Trống rỗng. Ngoại trừ bản thân, không còn ai nữa. “Mấy đứa em của ta đâu rồi…”

[Bọn họ ở trong bụng ngươi. Ngươi chỉ cần sinh bọn họ ra, chẳng phải có thể mãi mãi ở bên người thân của mình sao?]

Chỉ cần là sinh vật, thì sẽ có du͙© vọиɠ. Chỉ cần có du͙© vọиɠ, thì sẽ có sự uy hϊếp.

Giọng nói kia dần dần trở nên áp lực, tràn đầy tham lam và vui sướиɠ, tiếp tục mê hoặc Ellen.

[Nhanh lên nào, tiếp nhận ta, sinh hạ các em của ngươi đi. Trở thành một người mẹ. Khi đó, chúng sẽ không còn là em trai em gái nữa, mà sẽ trở thành con của ngươi. Các ngươi sẽ cùng nhau sống vĩnh viễn…]

“Sinh ra… em trai… em gái…”

Ánh mắt chàng thanh niên tóc đen dần dần trở nên trống rỗng. Phản kháng trong đôi mắt biến mất, khuôn mặt tuấn tú ngày nào giờ lại mang theo vài phần đờ đẫn. Giờ đây, bảo cậu làm gì, cậu cũng sẽ làm. Bất kể người khác làm gì với Ellen, cậu cũng sẽ không phản kháng.

Mật dịch trào ra từ khoang miệng ấm áp, từ đôi môi hé mở, từ l*иg ngực mềm mại và từ giữa hai chân nơi không thể gọi tên. Cả người Ellen tỏa ra một mùi hương mê hoặc, như thể bản thân chính là trung tâm của vũ trụ này, là lực hấp dẫn điên cuồng nhất.

Cậu… sắp trưởng thành rồi.

[Đúng vậy, hãy sinh ra chúng, tiếp nhận vận mệnh của ngươi…]

Giọng nói kia gấp gáp hơn, không thể chờ đợi thêm nữa.

Sắp thành công rồi.

Sắp thành công rồi.

“Tiếp nhận ngươi sao?”

Nét mặt chàng trai tóc đen bỗng trở nên vô cùng dữ tợn.

Lẽ ra cậu nên từ bỏ.

Nhưng vào khoảnh khắc đó, bàn tay Ellen đột nhiên siết chặt lại, hung hăng đâm thẳng vào bụng mình!

Móng tay sắc nhọn xé rách lớp da tuyết trắng, máu tươi lập tức bắn tung tóe.

[A a a! Ngươi đang làm gì! Ngươi làm gì vậy!]

Ellen cười lạnh, ánh mắt tràn đầy sát ý.

“Ta đang làm gì à?”

Ellen lúc này đã vô cùng kiệt quệ, bụng bị chính mình rạch toạc, nỗi đau thấu xương truyền đến, mái tóc đen ướt đẫm dính bết vào khuôn mặt tái nhợt, khóe môi đỏ tươi lại nở một nụ cười quyết thắng.

"Ta đang... tìm ngươi đây."

Giữa những cơ quan nội tạng ấm nóng và dính máu, tay Ellen liên tục mò mẫm, máu loãng chảy ròng ròng trên cánh tay cậu, hòa lẫn với mùi tanh của nội tạng, lan tỏa khắp nơi. Ellen cố nén cơn đau, từng chút một tìm kiếm. Cuối cùng, trong đám thịt nhầy nhụa sâu bên trong, cậu chạm vào một vật thể trơn trượt và cứng rắn, xúc cảm đó khiến dạ dày cậu cuộn lên từng đợt...

Thứ tình cảm giả dối này, sao có thể thay thế được tình cảm của Ellen dành cho em trai và em gái?

[Tha cho ta đi! Ngươi nhặt nhạnh nhiều trẻ mồ côi trên chiến trường như vậy, chắc chắn là người lương thiện, sao không thể lương thiện với ta một chút? Ta cũng đáng thương lắm mà, sứ mệnh của ta là cứ phải sinh sôi nảy nở, dù ta càng sinh càng yếu, càng sinh càng tiến gần đến cái chết, ta vất vả lắm mới trốn thoát khỏi Trùng tộc, lại gặp phải hố đen thời gian, ta cũng đáng thương lắm mà...]

"Ngươi đang ngụy biện, đó vốn dĩ là thiên chức của ngươi, ngươi trốn thoát, thì phải tự mình gánh chịu mọi hậu quả. Đáng thương thật đấy, nhưng không đáng để thương hại." Ellen vừa cười vừa để máu tươi trào ra khỏi khóe môi.

Năm ngón tay cậu siết chặt, túm lấy vật thể mê hoặc lòng người kia, giật mạnh ra ngoài, cùng với tiếng kêu sắc nhọn, như thể có thể xuyên thủng linh hồn, một con trùng toàn thân phát ra ánh sáng xanh u ám, hình dạng kỳ dị bị cậu lôi ra.

Thứ âm thanh mê hoặc trong đầu, ẩn nấp trong bụng Ellen.

Thật... thú vị.

[Ngươi sẽ chết, ngươi sẽ chết!! Gϊếŧ ta, ngươi cũng không sống nổi! Thân thể ngươi bây giờ đã bị vụ nổ phá hủy gần hết rồi, nếu không có ta chữa trị thì sẽ chết ngay! Dù ta có ăn ngươi hay không, ngươi cũng sẽ chết! Chấp nhận đi, con người chỉ là loài sinh vật nhỏ bé!] âm thanh kia như muốn thổ huyết.

"Ngươi dám nói loài vượn thẳng đứng đáng sợ này nhỏ bé?"

Cậu thanh niên loài người kỳ lạ kia đột nhiên bình tĩnh lại, nở một nụ cười quái dị.

"Quái vật, nhìn cho rõ đây, không phải ngươi ăn con người..."

...

...

Một tràng âm thanh nhai nuốt rợn người.

"Mà là con người, ăn ngươi."

Là một kẻ nghèo khó, Ellen cái gì cũng từng ăn, nhưng ăn trùng mẫu vẫn là lần đầu tiên.

Đánh giá của cậu là... vị cũng tạm, nếu còn nữa, thì không cần cảm ơn.