Trai Thẳng Trở Thành Trùng Mẫu Mang Thai Rồi

Chương 17: Dâng hiến mạng sống vì nhân loại

Graylin, người trước nay luôn lạnh lùng kiệm lời, lần đầu tiên trong đời thốt ra một tràng dài như vậy. Sau khi nói xong, khuôn mặt trắng nhợt của anh thế nhưng lại ửng lên một tầng đỏ nhạt.

Ellen liếc xéo Graylin, nhướng mày đầy mỉa mai:

"Anh có nghe hiểu chính mình đang nói cái gì không? Tôi có chạy về lãnh thổ nhân loại đâu, tôi đang chạy về địa bàn của “Trùng tộc” chắc?"

Graylin siết chặt nắm tay, giọng trầm xuống:

"Ellen, cậu nghĩ rằng nhiều người như vậy đã hy sinh vì điều gì? Cậu ích kỷ như vậy, khiến cái chết của bọn họ trở thành vô nghĩa."

Ellen nhún vai, mặt dày đáp tỉnh bơ:

"Ngại quá nha, trưởng quan. Hiện tại tôi chỉ muốn giữ lại cái mạng chó này thôi."

"Vậy thì tôi sẽ gϊếŧ cậu ngay bây giờ, sau đó tự hủy—"

Bíp! Bíp! Bíp!

Một loạt âm thanh điện tử bén nhọn vang vọng khắp khoang tàu.

"Cảnh báo! Cảnh báo! Phát hiện thiên thể khổng lồ va chạm! Khiên chắn sắp mất hiệu lực! Yêu cầu lập tức thực hiện biện pháp né tránh!"

Graylin vừa định đoạt lại quyền điều khiển tinh hạm, Ellen đã vung nắm đấm nhắm thẳng vào anh.

Graylin tức giận, lập tức phản kích bằng một cú đá hiểm hóc.

"Cảnh báo! Cảnh báo! Thiên thể khổng lồ va chạm! Khiên chắn đang mất hiệu lực…!"

Bên trong phi thuyền rung lắc dữ dội, nhưng hai người vẫn điên cuồng đánh nhau, hoàn toàn không quan tâm đến tình huống nguy cấp xung quanh.

Nhóm trùng đực xung quanh nhìn cảnh này cũng cảm thấy có chút lạc lõng — bọn chúng có nên tham gia vào không? Nhưng nhìn kiểu gì cũng không tìm được cơ hội chen vào.

Ellen lao lên trước, định hạ gục Graylin, nhưng lại bị anh quật ngã, đập thẳng vào dụng cụ phát tia điện, đau đến mức nhăn nhó mặt mày.

"TÔI. ĐÃ. NÓI. RỒI. TÔI. MUỐN. VỀ. NHÀ!"

Ellen nghiến răng nghiến lợi, lại lao lên như một con thú đói.

Bản năng sinh tồn bộc phát khiến sức chiến đấu của cậu bùng nổ. Sau một hồi quần nhau, thế mà cậu lại áp đảo được vị trưởng quan cao cao tại thượng kia.

Ellen đắc ý vỗ vỗ lên gương mặt cao quý lạnh lùng của Graylin, nhướn mày đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ:

"Ngày thường thấy anh ra vẻ Thiên Long Nhân nên tôi nể mặt một chút, anh tưởng tôi là em trai của anh chắc?"

Graylin nghiến răng, không né được cái tay dơ bẩn của Ellen. Gương mặt trắng nõn tinh khiết của anh bị quẹt thành một mảng bẩn thỉu, chẳng khác nào tuyết trắng bị vẩy than đen — bẩn đến không thể tả.

Graylin nhíu mày đầy ghét bỏ.

Nhưng ngay khi Ellen sờ đến dây cột tóc của anh, khí tức Graylin đột nhiên thay đổi.

Graylin lạnh lùng rút kiếm quang, ánh sáng sắc bén lóe lên trong không khí.

Kiếm quang lặng lẽ lóe lên, ánh lam sắc bén treo lơ lửng trong không trung, nhắm thẳng vào ngực Ellen.

Cậu cứng đờ người.

"Anh..."

OÀNH!!

Một cú va đập dữ dội khiến toàn bộ phi thuyền rung chuyển như thể bị một bàn tay khổng lồ vô hình bóp chặt.

"Mẹ nó! Chuyện gì đang xảy ra vậy?!" Ellen hoảng loạn hét lên, thân thể loạng choạng, bị quăng đi quăng lại theo từng cơn rung lắc của con tàu.

Graylin cắm kiếm xuống sàn, giữ vững cơ thể như một ngọn núi kiên cố. Anh vừa định bước tới một bước thì cảm giác có gì đó giữ chặt mình lại.

Cúi đầu xuống, Graylin thấy Ellen đang bám chặt lấy chân mình, ngẩng đầu lên, cười tươi như hoa.

"Anh trai, cứu tôi!"

Graylin: "..."

Không đợi anh kịp phản ứng, phi thuyền đã đâm sầm vào một thiên thạch khổng lồ!

Ầm!

Cú va chạm mạnh đến mức cả khoang tàu tóe lửa, hàng loạt thiết bị chập chờn, cảnh báo réo rắt khắp nơi.

Graylin cau mày, sắc mặt nghiêm trọng: "Chúng ta đã xông vào khu vực thiên thạch dày đặc."

Ellen lập tức bùng nổ: "Đều tại anh! Rõ ràng ban đầu có thể tránh thoát! Giờ thì chạy kiểu gì hả?!"

Cậu nóng nảy đến mức túm lấy cần điều khiển giật mạnh — rắc!

Cần điều khiển bị bẻ gãy.

Ellen: "...Má nó, cái đồ vô dụng này!"

Cậu tức giận ném luôn cần điều khiển sang một bên.

Graylin nhìn cảnh đó, bất ngờ thở phào một hơi, giọng điệu nhẹ nhõm đến lạ:

"Như vậy cũng tốt."

"Tốt cái quỷ gì vậy chứ!" Ellen tức đến mức không nói nên lời.

Cậu nghèo đến mức muốn bán máu cũng hận không thể bán luôn 800ml, chỉ mong giữ lại cái mạng nhỏ này. Vậy mà cái tên kia — người có gia thế đứng đầu thế giới, địa vị tối cao, tiền bạc, quyền lực, phụ nữ đều có đủ, lại chẳng hề có chút ham muốn sống sót nào. Chẳng lẽ anh ta bị Liên Bang tẩy não bằng mấy cái khẩu hiệu kiểu "anh dũng hy sinh vì gia đình, vì đất nước", đến mức muốn làm một vị anh hùng vĩ đại, dâng hiến mạng sống vì nhân loại sao?

Cái này, cái này chẳng phải là ngốc nghếch đến mức vô địch hay sao!

"Không được, không được! Chắc chắn vẫn còn cách! Nhất định vẫn còn cách..."

Graylin lặng lẽ nhìn Ellen lục tung khắp nơi tìm đường sống — đừng nói đến chuyện bỏ cuộc, nếu bây giờ đưa cho Ellen một cái xẻng, có khi cậu sẽ đào thẳng từ đây về Trái Đất cũng nên. Ý chí cầu sinh mạnh mẽ như vậy khiến Graylin dù có cảm xúc thế nào đi nữa cũng phải thầm bội phục. Người bình thường ở tình cảnh này đã sớm tuyệt vọng hoặc chấp nhận số phận rồi.

Chưa kịp để họ hoàn hồn sau vụ nổ đầu tiên, một vụ nổ dữ dội khác lại vang lên. Tiếng gầm rú điếc tai, lớp vỏ phi thuyền bị thiên thạch xé rách thành một khe hở lớn, phát ra những âm thanh rợn người. Luồng khí mạnh mẽ ngay lập tức cuốn sạch mọi thứ xung quanh vào vũ trụ bao la. Đám Trùng tộc vốn đáng sợ lúc thường, giờ đây cũng bị dòng khí hỗn loạn này cuốn đi, hoàn toàn vô lực phản kháng.

"Graylin!!"

Trong cơn lốc xoáy hỗn loạn, Ellen nhìn thấy Graylin cũng bị thương nặng. Máu đỏ tươi chảy dài trên trán anh. Ở ngoài vũ trụ, máu không rơi xuống như trên Trái Đất mà tụ lại thành từng giọt lơ lửng trong không trung, giống như những viên thạch trái cây màu đỏ. Nhưng lúc này, Ellen đã lo còn chưa xong thân mình, đâu còn tâm trí bận tâm đến chuyện đó.

Dưới sức ép khủng khϊếp của luồng khí, cơ thể cậu bị cuốn đi không kiểm soát được. Đúng lúc đó, con trùng mẫu tiêu bản vốn đang bám trên người Ellen bất ngờ thoát khỏi dây trói trong cơn hỗn loạn, lao thẳng về phía mặt cậu.

Cái quái gì đây? Con khùng này vẫn còn sống sao!? Chả nhẽ từ đầu đến giờ nó chỉ giả chết!?

Con trùng mẫu nhớp nháp nhanh chóng quấn lấy Ellen, phần đầu ướŧ áŧ thẳng tắp chọc về phía miệng cậu.

"Ghê tởm quá... Cút ngay...!"

Ellen dùng hết sức bẻ gãy cái đầu đang mấp máy của con trùng mẫu. Cái thứ này còn kinh khủng hơn cả đám quái vật ôm mặt trong Alien, mắt thấy sắp thành công —

Phanh!!