Ellen nhắm chặt mắt, để mặc sức ép từ vụ nổ đẩy mình lao đến cánh cửa đang dần khép lại. Một tiếng răng rắc vang lên trong l*иg ngực — xương sườn đã gãy. Nhưng mặc kệ cơn đau lan khắp cơ thể, cậu cắn răng bật người lăn qua khe cửa vào trong khoang.
Graylin còn chưa kịp phản ứng, cánh cửa bạc đã hoàn toàn đóng chặt.
Ngay sau đó, thanh niên tóc đen, cả người đầy máu, tức giận túm lấy cổ áo anh.
“Rốt cuộc các người đang làm cái quái gì? Thực nghiệm gì mà lại khiến Trùng tộc xâm nhập vào đây?! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với Reid?!”
Dù có là kẻ ngốc cũng nhận ra thí nghiệm lần này chắc chắn có liên quan đến Trùng tộc.
Ellen chất vấn dồn dập, nhưng Graylin không trả lời mà chỉ lẳng lặng nhìn về phía sau lưng cậu.
Nơi này chính là trung tâm khoang mà toàn bộ chiến sĩ của chiến hạm đã hy sinh để bảo vệ.
Nơi này chính là chân tướng của tất cả mọi chuyện.
Theo ánh mắt Graylin, Ellen nhìn lại.
Trong khoảnh khắc, cậu cảm thấy đầu óc quay cuồng, suýt nữa thì quỵ xuống đất. Một cơn đau dữ dội ập đến, khiến Ellen bất giác phun ra một ngụm máu tươi. Nội tạng của cậu… có lẽ đã bị tổn thương nghiêm trọng.
Thứ đang ở trước mắt không quá lớn, tựa hồ chỉ đang yên tĩnh ngủ say. Toàn thân nó trắng như tuyết, da dẻ đầy những nếp uốn, trông giống như đang trong trạng thái mất nước. Nhưng dù vậy, sinh vật này vẫn mang theo một sức hút kỳ lạ, như thể có thể hấp dẫn bất cứ sinh vật nào đến gần nó.
Ellen có thể chắc chắn một điều — khi nó ở trạng thái bình thường, chắc chắn sẽ càng đẹp đẽ… và cũng càng nguy hiểm hơn.
Xung quanh sinh vật đó là một vòng bảo vệ gồm vô số trùng đực thuộc đủ mọi chủng loại: quân chủ đỏ thẫm, phượng điệp tím lóe sáng, ong đực ngày diệu…
Thậm chí, còn có những loài mà Ellen chưa từng thấy bao giờ.
Có lẽ vì đã bị nhốt trong hắc động vũ trụ quá lâu, không có nguồn dinh dưỡng tiếp tế, đám Trùng tộc này trông nhỏ bé bất thường, thậm chí chỉ bằng một nửa chiều cao của con người. Chúng giống như những sinh vật mất nước, teo tóp. Dù vậy, những sinh vật hình thù kỳ quái này vẫn khiến da đầu Ellen tê dại.
Hóa ra, thứ mà chiến hạm này bí mật vận chuyển chính là trùng mẫu cùng với vương phu của nó.
"Thứ cậu đang thấy là Hắc Động Trùng Mẫu, nó là phản đồ của Trùng tộc."
Giọng Graylin vang lên bình tĩnh, như thể Ellen chỉ đơn thuần đang tham quan một viện bảo tàng, còn anh là người thuyết minh duy nhất.
"Nó từ chối thực hiện thiên chức của trùng mẫu, tự ý bỏ trốn khỏi Trùng tộc cùng với những hộ vệ trung thành. Cuối cùng, chúng lạc vào một hắc động thời không. Không ai biết chúng đã ở trong đó bao nhiêu năm… cho đến khi trở thành bộ dạng thế này — một thực thể không còn dấu hiệu của sự sống."
Ellen cố gắng giữ cho giọng nói mình không run rẩy quá mức:
"Thiên chức của trùng mẫu là gì?"
"Sinh sản."
Dù hiện tại, Trùng tộc đã sử dụng công nghệ nhân loại để nhân bản chính mình, thậm chí không cần đến trùng mẫu vẫn có thể sản xuất hàng loạt binh lính. Nhưng hậu quả là những cá thể đó ngày càng suy yếu, càng ngày càng biến dị.
Chỉ có nguyên sơ trùng mẫu mới có thể sinh ra lĩnh chủ cấp trùng đực.
Và cũng chỉ nguyên sơ trùng mẫu mới có thể thống trị toàn bộ Trùng tộc, dẫn dắt chúng chinh phục vũ trụ.
Nhưng sinh sản đi kèm với một cái giá rất lớn.
Mỗi khi sinh ra một lĩnh chủ cấp trùng, trùng mẫu lại tiến gần hơn đến cái chết. Một số trùng mẫu có thể sinh đến mười cá thể lĩnh chủ trước khi chết, nhưng cũng có những con yếu ớt, chỉ cần bốn đến năm lần sinh sản đã cạn kiệt sinh mệnh.
Lúc này, Ellen đã hiểu được ý đồ của Liên Bang.
Trùng tộc quá mạnh mẽ.
Bằng thân thể bằng xương bằng thịt, nhân loại không thể nào chiến thắng chúng.
Cách duy nhất chính là lợi dụng nguyên sơ trùng mẫu mà họ may mắn có được này, cải tạo chiến sĩ thành Trùng tộc, dùng chính Trùng tộc để đánh bại Trùng tộc. Nếu thí nghiệm có thể tiến thêm một bước, họ thậm chí có thể tạo ra lĩnh chủ cấp trùng đực.
Có lẽ… mục tiêu cuối cùng của bọn họ chính là một giống loài lai giữa người và trùng — sở hữu năng lực của Trùng tộc nhưng vẫn giữ được tư duy của con người?
Ellen cảm thấy từng đốt ngón tay siết chặt lại, run lên vì phẫn nộ.
"Các người đã làm gì với tôi? Tôi cũng sẽ biến thành một con quái vật giống như Reid sao?! Mẹ kiếp! Các người đã vi phạm luật nhân quyền của Liên Bang! Một lũ khốn nạn! Còn dám tự xưng bản thân là đấng cứu thế ư?!"
Ellen nghiến răng chửi rủa. Nghĩ lại thì, cũng chính vì thí nghiệm này vi phạm pháp luật, nên bọn chúng mới phải lén lút thực hiện trên chiến hạm. Nếu thành công, đó sẽ là một bước ngoặt, còn nếu thất bại, tất cả sẽ bị xóa sổ trong vũ trụ, không ai hay biết, không ai hoài nghi.
Thứ mà bọn chúng đánh đổi chính là mạng sống của những người trên chiến hạm này!
Hèn gì lương thưởng cao gấp ba lần bình thường!
Trước cơn giận dữ của thanh niên tóc đen, ánh mắt Graylin nhìn cậu thoáng trở nên có chút vi diệu.
"Nói một cách chính xác…" Graylin chậm rãi cất giọng, "Mặc dù đều là Trùng tộc, nhưng bản chất thí nghiệm mà cậu tiếp nhận… hoàn toàn khác với hắn."
Lời còn chưa dứt, "ầm" một tiếng vang lớn, cánh cửa kim loại bất ngờ bị đám côn trùng sinh sôi mạnh mẽ cưa đứt. Âm thanh kim loại bị xé rách vang vọng khắp không gian, khiến trong lòng mọi người càng thêm bất an.
Bọn họ có thể đánh bại đội quân của Quân chủ Đỏ thẫm không?
Ellen cũng không biết, nhưng vì sự sống còn, dù có phải liều mạng cũng đành chịu!
"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau tấn công!"
Những chiến sĩ may mắn còn sống sót xung quanh vì sợ hãi và kinh hoàng mà đờ người tại chỗ. Tiếng hét của Ellen như tia chớp giật thẳng vào thần kinh bọn họ, khiến ai nấy bừng tỉnh, lập tức siết chặt vũ khí trong tay.
Điểm đặc trưng đáng sợ nhất của đám côn trùng do Quân chủ Đỏ thẫm dẫn dắt chính là đôi chi trước khổng lồ, sắc bén như hai lưỡi hái lạnh lẽo. Trên đó dày đặc những chiếc gai độc, chỉ cần bị đâm trúng, nọc độc sẽ lập tức lan nhanh khắp cơ thể, nhanh chóng xâm nhập vào phổi, khiến hệ hô hấp hoàn toàn tê liệt.
Đến lúc đó, dù không bị lũ côn trùng tàn bạo này xé xác, cũng sẽ chết vì ngạt thở.
Lúc này, bọn chúng đang vung lưỡi hái, điên cuồng chém vào cánh cửa kim loại. Cánh cửa hợp kim dày nặng dưới những đợt tấn công liên tiếp đã xuất hiện từng vết rạn sâu, sắp sửa bị phá vỡ.