Con quái vật màu đen đó đã chiếm giữ vị trí cao nhất trong khoang, miệng nó đang nhấm nháp nửa thân thể của một tuần tra viên, người thanh niên tóc nâu mà trước đó còn từng thân thiết chào hỏi cậu. Giờ đây, chàng thanh niên ấy đang tuyệt vọng nhìn chằm chằm vào Ellen, thều thào: "Chạy…… Chạy mau……"
Mắt đỏ, lưỡi hái, châu chấu……!
Đó chính là quân chủ quân đoàn đỏ đậm!
Trùng tộc không giống loài người yếu đuối, không có sự tập hợp thành một liên bang nghiêm ngặt như loài người. Không có quy tắc trùng mẫu, Trùng tộc lãnh chủ hành động theo ý mình, chiếm lấy các vùng không gian trong vũ trụ làm lãnh thổ của tộc đàn. Quân chủ đỏ đậm là những sinh vật có sức tàn phá lớn nhất trong vũ trụ, khả năng chiến đấu đơn độc thậm chí còn khủng khϊếp hơn cả một đội quân loài người.
Cùng lúc đó, thân tàu cứng rắn chẳng khác nào miếng bơ trên bánh kem bị cắt ra bởi lưỡi dao khổng lồ của Trùng tộc. Dường như toàn bộ vị trí của chiến hạm đã bị bại lộ, tiếp theo chắc chắn sẽ chỉ có thêm vô số phiền toái—
Vậy mà vẫn chẳng được thêm một xu tiền lương nào.
Điều kỳ lạ là con trùng đực này đã lấy mạng Reid trong nháy mắt, nhưng khi đối diện với Ellen lại có chút chần chừ.
“Tê tê……”
Lưỡi hái vốn giơ cao bỗng dừng lại giữa không trung. Những chiếc râu dài của nó nhanh chóng đong đưa, như thể đang truyền đi một tín hiệu nghi hoặc nào đó.
Đôi mắt kép đỏ rực gắt gao nhìn chằm chằm vào con người nhỏ bé trước mặt. Miệng nó hơi mở ra, bắt giữ hương thơm lạ lùng lan tỏa trong không khí — ngọt ngào đến mức khó tin.
Tại sao trên người một nhân loại lại có mùi hương mật?
Thơm quá.
Con quân chủ đỏ thẫm này trông có vẻ rất trẻ, lớp vỏ cứng rắn bên ngoài vẫn mang màu tro đen của dung nham núi lửa, thay vì một màu đen tuyền như những con trưởng thành.
Nó giống như một đứa trẻ, khẽ đung đưa râu, vươn trùng chi ra, cố gắng chạm vào làn da yếu ớt của con người với lực nhỏ nhất. Nếu là giữa các Trùng tộc với nhau, hành động này có thể xem như yêu thích từ cái nhìn đầu tiên.
Chạy!
Ellen mím môi, đạp mạnh Reid — giờ đã biến thành quái vật, về phía con trùng đực, rồi xoay người lao nhanh về trung tâm khoang thuyền.
Muốn sống sót trong tình huống này, chỉ có thể chạy đến bộ phận quan trọng nhất của chiến hạm. Trong thời khắc nguy cấp, mạng người chẳng còn đáng nhắc đến.
Quả thật chẳng khác nào một cuộc chạy đua với Tử Thần. Chưa bao giờ Ellen chạy nhanh đến vậy.
Bảo sao lúc đánh nhau với Reid ban nãy, cậu lại không gây ra bất kỳ sự chú ý nào. Hóa ra là vì chiến hạm đã bị Trùng tộc xâm lấn.
Theo lý mà nói, hệ thống tàng hình của chiến hạm vẫn chưa mất hiệu lực. Vậy tại sao lại chạm trán bầy quân chủ đỏ thẫm này?
“Cứu tôi với… Trưởng quan, cứu tôi với…”
“Đau… Đau quá… Cứu tôi… Trưởng quan! Trưởng quan!!”
Một người lính chỉ còn nửa thân trên không ngừng bò về phía trước. Khuôn mặt anh ta tràn đầy luyến tiếc và khao khát sự sống. Tiếng tru tréo thê lương cùng những tiếng rêи ɾỉ của anh ta chẳng khác nào oan hồn đang gào khóc.
Những người bị gọi tên, liệu có ai sẽ mang theo ký ức này vào trong những cơn ác mộng?
Cánh cửa lớn bằng máy móc màu bạc ở trung tâm khoang chứa hàng đang chậm rãi khép lại. Trước cửa, khắp nơi là thi thể vương vãi, xen lẫn với tàn chi của Trùng tộc. Có thể thấy nơi này đã từng diễn ra một trận chiến kịch liệt đến nhường nào. Các chiến sĩ tinh nhuệ đã phải trả một cái giá thảm khốc mới giành được thắng lợi nhỏ bé này.
“Trưởng quan, cầu xin ngài… cầu xin ngài…”
Vô số binh lính bị trọng thương vươn tay về phía trưởng quan, hy vọng có thể được vị anh hùng cứu rỗi. Thế nhưng, ngay cả trong thời khắc nguy cấp như thế này, Graylin — người mặc quân phục bạc giờ đã nhuốm đầy máu, vẫn nhìn họ bằng đôi mắt xanh băng lãnh, không hề để lộ bất cứ cảm xúc nào.
Anh cũng vươn tay ra.
Sau đó, nhắm mắt lại.
“Pằng!”
Cho họ một cái kết thúc gọn gàng.
Viên đạn xuyên qua tim không mang đến đau đớn, mà là sự giải thoát.
Đôi mắt vô cảm không có nghĩa là chưa từng thương xót.
“Cảm ơn ngài…”
“Cảm ơn ngài, trưởng quan… Rốt cuộc không cần… lại đau…”
“Trưởng quan, tôi muốn về nhà…”
Các chiến sĩ cuối cùng cũng được an nghỉ. Đây há chẳng phải cũng là một dạng giải thoát sao?
Dưới số phận chung của nhân loại, sinh mệnh của họ giống như những hạt bụi nhỏ trong vũ trụ, thiêu đốt đến kiệt quệ đã là kết cục tốt nhất.
Máu tươi thấm đẫm đôi găng tay trắng của Graylin, nhuộm chúng thành một màu đỏ thẫm.
Anh lặng lẽ gỡ găng tay xuống, nét mặt không thay đổi, bình tĩnh quét mắt nhìn những chiến sĩ còn may mắn sống sót.
“Còn nhớ nhiệm vụ của chúng ta không?”
Các chiến sĩ nhìn vị chỉ huy của mình. Trong ánh mắt họ có sợ hãi, có kinh hoàng, có thương tiếc… nhưng cũng có cả sự tôn kính.
“Toàn lực cố thủ trung tâm khoang, ngăn chặn Trùng tộc xâm lấn!”
Vị trưởng quan tóc bạc đóng chặt cánh cửa cuối cùng.
“Chỉ cần chúng ta còn sống, không thể để sự hy sinh của họ trở thành vô nghĩa.”
“Graylin!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ chiến hạm rung chuyển dữ dội.
Nhìn về phía người thanh niên tóc đen đang lao đến điên cuồng, Graylin sững người tại chỗ.
Khuôn mặt người kia lấm lem máu tươi, nhưng đôi mắt đen láy vẫn sáng như những vì sao, tựa lưỡi kiếm sắc bén xé toạc bầu trời tối tăm.
Số phận, nghênh diện mà đến.
Cánh cửa hy vọng vẫn đang nhanh chóng khép lại, càng lúc càng nhanh…
Chỉ còn chút nữa thôi, thanh niên tóc đen — người lẽ ra phải rời đi bằng phi thuyền phụ, sẽ hoàn toàn biến mất sau cánh cửa.
Ellen chạy trốn mà cảm giác như tim mình sắp nổ tung. Vừa chạy, cậu vừa điên cuồng suy nghĩ trong đầu — với tốc độ hiện tại, căn bản là không thể kịp đến nơi. Một khi cánh cửa đóng lại, cậu sẽ chết không có chỗ chôn.
Bên tai vang lên một tiếng nổ dữ dội. Sự tấn công dã man của Trùng tộc khiến bên trong chiến hạm phát sinh từng đợt nổ lớn. Các mảnh kim loại vỡ bắn ra khắp nơi, cắt qua mặt, cổ và đầu gối cậu. Toàn thân Ellen đầm đìa máu.
Đây vừa là nguy hiểm, cũng vừa là cơ hội.
Ellen cắn chặt môi, quay đầu giơ súng năng lượng trong tay bắn liên tục. Hỏa lực mạnh mẽ xuyên thủng chiến hạm, tạo ra vô số lỗ hổng, đồng thời kích hoạt chế độ tự hủy.
“Phanh!!!!!”