Trai Thẳng Trở Thành Trùng Mẫu Mang Thai Rồi

Chương 15: Chấm dứt sự đau đớn

Ellen siết chặt cò súng, từng luồng sáng năng lượng nóng bỏng bắn ra, chính xác xuyên thủng những con trùng đang cố gắng phá cửa. Thân thể chúng bị thiêu cháy, phát ra âm thanh "xèo xèo" ghê rợn. Những con trùng bị thương đau đớn, gào thét chói tai, căm hận muốn nuốt sống Ellen.

"Thật lợi hại, không hổ danh "đầu bảng kẹo kéo"..."

Jimmy đứng bên cạnh cũng sững sờ trước màn thể hiện của Ellen, vô thức gọi ra biệt danh của cậu.

Ellen vốn là một quân bài chủ lực trong đội quân, nhưng không biết bằng cách nào mà sau này mọi người lại gọi cậu là "đầu bảng kẹo kéo". Jimmy từng có cơ hội làm nhiệm vụ chung với Ellen, và cậu ta luôn ngưỡng mộ người đàn anh xuất sắc này.

Nhưng trên chiến trường, chỉ một khoảnh khắc lơ là cũng có thể trả giá bằng mạng sống.

Ngay lúc đó, một lưỡi hái bất ngờ xuyên qua khe hở đầu tiên trên cánh cửa, lao thẳng về phía ngực Jimmy.

"Cẩn thận!"

Ellen nhanh chóng đẩy người đồng đội ngã xuống đất, bảo vệ tính mạng của cậu ta. Khi định phản kích lũ trùng đang tràn vào qua cánh cửa bị phá, toàn bộ tầm nhìn của Ellen bỗng nhiên bừng sáng.

Ánh kiếm bạc trắng tỏa ra quang mang chói lóa, xua tan nỗi sợ hãi trong lòng các chiến sĩ. Ánh sáng đó rực rỡ như bầu trời đầy sao, nhưng lại mang theo một luồng khí lạnh thấu xương.

Vị chỉ huy với mái tóc bạc và đôi mắt xanh lam vung kiếm, lưỡi kiếm tỏa ra năng lượng sắc bén, trong chớp mắt lướt qua lưỡi hái của lũ trùng. Chỉ nghe một tiếng "rắc", lưỡi hái cứng rắn của con trùng lập tức bị chém đứt một mảng lớn.

Máu trùng mang tính ăn mòn phun trào, văng lên bộ quân phục trắng của anh, lập tức tạo ra những lỗ thủng loang lổ. Thế nhưng, Graylin thậm chí không nhíu mày lấy một cái, tiếp tục lao vào tấn công với tốc độ nhanh đến mức khó lòng theo kịp.

Sức chiến đấu kinh người!

Mỗi nơi kiếm quang đi qua, không chỉ chém gϊếŧ mà còn tạo ra hiệu ứng đóng băng ngay lập tức. Những con trùng bị kiếm chạm vào đều bị bao phủ bởi một lớp sương giá mỏng, khiến hành động của chúng trở nên chậm chạp, làm giảm đáng kể nhịp độ tấn công của kẻ địch.

Mạnh mẽ như một vị thần giáng thế.

Không hổ danh là anh hùng tinh tế trong truyền thuyết!

Ellen vừa định lên tiếng cảm ơn thì nhận ra đối phương vẫn tiếp tục chiến đấu dữ dội, không hề dành cho cậu dù chỉ một ánh mắt.

Không thể phủ nhận, Ellen cực kỳ ghét sự kiêu ngạo của Graylin, nhưng việc có một đồng đội như anh bên cạnh thực sự mang lại cảm giác an toàn tuyệt đối.

Có một cỗ máy gϊếŧ chóc mạnh mẽ như thế này, liệu bọn họ có thể thoát khỏi cửa tử?

"A a a! Chúng nó còn sống!"

Trong khi trận chiến đang diễn ra căng thẳng, âm thanh kêu cứu đáng sợ nhất không đến từ phía trước, mà lại vọng lên từ phía sau.

Những con trùng đực vốn đã bị gϊếŧ và được bảo quản làm tiêu bản — thế nhưng, chúng lại sống dậy!

Ngay cả Ellen luôn giữ bình tĩnh cũng không thể tin vào mắt mình, sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.

Những con trùng đứng yên như những bức tượng bấy lâu nay bỗng bắt đầu cử động chậm rãi. Chúng giống như xác chết vừa được khai quật, di chuyển một cách cứng nhắc nhưng lại miễn nhiễm với mọi đòn tấn công. Chúng bám chặt lấy mục tiêu, ngoan cố bò về phía những con người còn sống.

"Chết tiệt, chẳng lẽ bọn chúng chưa chết hẳn sao? Không phải anh là người làm thí nghiệm sao, anh không biết chuyện này à?"

Ellen quay sang nhìn Graylin. Anh cũng không hề lường trước được tình huống này, đôi mày khẽ cau lại, hàn khí trên người càng trở nên sắc bén.

Lúc này, đội quân dưới trướng Graylin đều đã rơi vào tuyệt vọng…

Bên ngoài, trùng tộc vẫn cuồn cuộn lao vào không ngừng, trong khi bên trong, những tiêu bản trùng lại lần lượt sống dậy. Bị tấn công từ cả hai phía, họ làm sao có thể giành chiến thắng?

"A a a a!"

Một tiếng thét thảm thiết vang lên chói tai.

"Jimmy!"

Những con trùng sống lại bên trong càng lúc càng nhanh hơn, một con bất ngờ nhân lúc Jimmy lơ là liền bám chặt vào lưng cậu ta, dùng sức đâm sâu vào cơ thể.

"A a a! Cứu tôi với! Nó đang chui vào trong người tôi! Cứu tôi với!!!"

Jimmy điên cuồng giãy giụa, hai tay vung loạn xạ, cố gắng gạt con trùng khỏi lưng. Đôi mắt trợn trừng đến mức gần như lồi ra khỏi hốc mắt, tròng trắng đầy tơ máu vì sợ hãi.

Sức mạnh của con trùng vượt xa sức tưởng tượng, những chiếc gai sắc nhọn cắm sâu vào da thịt anh ta. Máu đỏ tươi chảy thành dòng dọc theo cánh tay, không ngừng tuôn ra như suối.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, cảnh tượng kinh hoàng hơn đã xảy ra.

Con trùng nhanh chóng bò dọc theo sống lưng Jimmy, trườn lên cổ cậu ta. Ngay sau đó, thân thể cứng ngắc của nó bỗng nhiên lao thẳng về phía Jimmy, há cái miệng rộng ngoác nhằm chui tọt vào bên trong.

"A a a không! Không!!!"

Tiếng gào thét thảm thiết của Jimmy dần trở nên nghẹn ngào, sau đó đột ngột bị cắt đứt. Cái miệng bị con trùng chui vào căng đến mức biến dạng khủng khϊếp, khóe miệng bị xé toạc, máu phun ra xối xả.

"Jimmy, bình tĩnh lại! Dùng vũ khí trong tay —"

Lời của Ellen còn chưa dứt, một đường kiếm ánh bạc sắc lạnh đã vẽ thành một vòng cung tuyệt đẹp giữa không trung, lao thẳng đến Jimmy, chém xuống dứt khoát.

Thân thể Jimmy bị cắt đôi một cách chuẩn xác, con trùng đang cố chui vào người cậu ta cũng bị chém làm hai, máu xanh lục sền sệt văng tung tóe khắp nơi.

Ellen chết sững trước cảnh tượng đó, bước chân đột nhiên khựng lại. Trong khoảnh khắc, sự bàng hoàng trên gương mặt cậu nhanh chóng chuyển thành phẫn nộ.

"Anh điên rồi sao? Anh đã gϊếŧ cậu ấy!"

Graylin lạnh lùng thu kiếm về, ánh mắt xanh lam thoáng qua một tia nghi hoặc.

Máu đỏ thuộc về con người nhỏ xuống từ mái tóc bạc của Graulin, thế nhưng trên khuôn mặt anh lại không hề có chút dao động nào — thậm chí, còn mang theo vẻ thản nhiên đến vô tội.

"Cậu ta không thể cứu được nữa. Tôi chỉ giúp cậu ta chấm dứt đau đớn mà thôi."

Ellen gãi đầu, hoài nghi liệu tên này có bị ai đó điều khiển hay không, sao lại hoàn toàn không có chút cảm xúc của con người vậy?

Nhưng dù không muốn, cậu vẫn phải thừa nhận Graylin nói có lý.