Vị trưởng quan tóc bạc kiên nhẫn lắng nghe cô gái nói hết yêu cầu nũng nịu của mình. Đôi mắt lam như đá quý phát ra ánh sáng mờ nhạt. Anh đang trò chuyện trong một cuộc gọi đầy ngọt ngào, dù trên mặt không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, nhưng ánh nhìn lại không còn sắc bén như thường lệ.
“Một tinh cầu thì không vấn đề gì. Nhưng đặt tên nó theo tên thú cưng của em… Nếu ta nhớ không nhầm, đó là một con chó phải không?”
Ellen gần như có thể tưởng tượng ra cô gái ở đầu dây bên kia đang phụng phịu làm nũng:
“Sao ngài lại nói vậy chứ? Tắc Ban năm thế không phải chó, nó là người thân của ta! Hơn nữa, ta còn kể chuyện này với bạn thân rồi…”
Dùng tên một con chó để đặt cho cả một tinh cầu… có hơi quá không đấy? Ellen thầm nghĩ.
Graylin thản nhiên lên tiếng, cắt đứt chủ đề này: “Chuyện đó không cần bàn thêm, chúng ta cũng phải cân nhắc đến cảm xúc của dân chúng.”
Anh nhẹ nhàng ký tên lên màn hình một cách dứt khoát.
“Một tinh cầu có vẻ cô đơn quá, vậy thêm một viên nữa đi. Có đôi có cặp. Cả hai sẽ mang tên của em.”
Giọng Graylin nghe có vẻ chân thật đáng tin, thậm chí còn hơi dịu dàng.
Thêm một viên nữa?
Ellen đứng tựa vào tường, trừng mắt nhìn cảnh này. Cứ như đang phát kẹo Ferrero ấy. Những kẻ thuộc tầng lớp thượng lưu này thể hiện tình cảm có thể bớt phô trương một chút được không? Mấy người có nghĩ đến cảm xúc của đám dân thường bọn tôi không?
Đầu bên kia, cô gái lập tức reo lên đầy vui sướиɠ, giống như một đứa trẻ tham lam được chiều chuộng đến vô độ.
Graylin thực sự yêu thương vị hôn thê của mình đến vậy sao?
Chỉ một cuộc trò chuyện ngắn ngủi, anh ta đã quyết định vận mệnh của hai tinh cầu cấp A.
Mà thậm chí, điều đó còn chẳng đủ để trở thành một món quà Tết ra hồn đối với anh.
Graylin quay sang Ellen: “Còn chuyện gì nữa?”
Ellen muốn nói: “Mẹ kiếp, ngài nhiều tiền vậy, chia cho tôi một ít đi.”
Nhưng cuối cùng, cậu chỉ há miệng, lắp bắp nói:
“Nếu cuộc điều tra kết thúc… vậy còn tiền lương của tôi trong thời gian bị đình chỉ… Tôi còn phải lo cho mấy đứa em đi học… Xin ngài…”
Nói đến đây, mặt thanh niên tóc đen hơi ửng đỏ.
Từ năm 17 tuổi, Ellen chưa từng vì tiền mà cầu xin bất kỳ ai. Cậu thà tự mình đi nhặt phế liệu cơ giáp bị nhà xưởng vứt bỏ, dù bị những góc cạnh sắc bén cắt đến máu chảy đầm đìa đầy tay, Ellen vẫn cắn răng chịu đựng. Mỗi đồng tinh tệ cậu kiếm được đều nhuốm máu chính mình.
Tiền có mùi vị gì?
Tiền mang theo mùi máu.
Nửa ngày sau, Ellen nghe thấy Graylin trả lời:
“Cậu Ellen, giữa chúng ta chỉ đơn thuần là quan hệ cấp trên và cấp dưới. Cậu nên tự tìm cách giải quyết.”
Khuôn mặt dịu dàng như tình nhân khi nãy hoàn toàn biến mất. Trước mắt Ellen giờ đây là một người đàn ông lạnh lùng, thờ ơ và vô cảm. Đây mới là bộ mặt thật của anh.
Mẹ nó, cứ như một cỗ máy với khả năng kiểm soát cảm xúc chính xác tuyệt đối vậy.
……
Trong khoảnh khắc đó, Ellen thực sự muốn gϊếŧ Graylin.
Nhưng khi nghĩ đến hậu quả sau khi gϊếŧ anh, Ellen lại chậm rãi đóng cửa từ bên ngoài. Khi quay đầu, thứ duy nhất Ellen thấy chính là đôi mắt sắc lạnh của tiêu bản Trùng tộc màu vàng kim, đang chằm chằm nhìn cậu. Khung cảnh quỷ dị này lại chẳng hề lọt vào mắt thanh niên kia.
Ellen vò vò tóc, trong đầu chỉ còn lại tuyệt vọng nối tiếp tuyệt vọng.
Tiền, tiền, tiền… Chỉ có những kẻ ở đáy xã hội mới hiểu được bị đình chỉ công tác ba tháng đáng sợ đến mức nào! Trong thời gian điều tra, cậu thậm chí chẳng có lấy một chút quyền tự do!
Ellen nhất định phải nhanh chóng nghĩ ra cách… Nhất định sẽ có cách…
Trong khi đó, Thiếu tướng Graylin lại cảm thấy nhẹ nhõm vì vừa xử lý xong một chuyện phiền phức. Anh hiếm khi thư thả tự rót cho mình một ly cà phê, tiếp tục đọc tư liệu tuyệt mật về thí nghiệm lần này.
Chẳng bao lâu sau, Graylin đã quẳng cái "tiểu nhạc đệm" vừa rồi ra sau đầu.
Theo lý mà nói, sau này anh và Ellen sẽ không còn bất kỳ liên hệ gì nữa. Một kẻ trên trời, một kẻ dưới đất, hai người họ chẳng có điểm chung nào ngoại trừ việc đều là con người.
À, còn một điểm nữa — cả hai đều là trai thẳng.
Nếu Ellen không nói dối.
Nhưng tất cả những điều trên… cũng chỉ là "theo lý mà nói".
Graylin lập tức sẽ phát hiện ra — hai điểm tương đồng giữa bọn họ rồi sẽ lần lượt sụp đổ, hoàn toàn vỡ nát.
#Có ẩn tình, không phải quan hệ yêu đương giả dối, cũng không có người phụ nữ nào bị tổn thương. Cứ yên tâm mà "ăn" đi.
Cuộc sống này thật sự không thể tiếp tục được nữa!
Trong lúc cấp bách tìm một nơi để bình tĩnh lại, Ellen một cước đá văng cửa WC. Nhưng không ngờ, thứ chờ đón cậu là một cảnh tượng khiến người ta chấn động!
Hai chiến sĩ đang ôm hôn nồng nhiệt trong không gian chật hẹp, hơi thở dồn dập như dã thú vang vọng bên tai. Không khí tràn ngập một mùi hương kỳ lạ. Ellen biết chắc chắn đó không phải là mùi thuốc sát trùng.
Ánh mắt Ellen quả thực không biết nên nhìn vào đâu. Lỡ như trượt xuống khu vực "giao lưu thân mật" của hai người kia, đồng tử cậu lập tức co rút lại — quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ! Cảnh này thật sự không phải thứ một trai thẳng như mình nên nhìn thấy…
"Rầm!" Một tiếng, cửa lập tức bị đóng sầm lại.
Cuộc sống này thật sự không thể tiếp tục được nữa!
Ngay sau đó, Ellen lại đá văng cánh cửa WC đối diện.
Ellen: "……"
Lần này, bên trong có tận ba người.
Hơn nữa… chỗ đó, tuyệt đối không phải để dùng theo cách như vậy.
Thật sự, không phải.
Ellen bước ra khỏi WC trong trạng thái hoảng hốt.
Tốt lắm, cảm ơn nhóm đồng tính có mặt khắp mọi nơi này — nhờ họ mà cậu hoàn toàn bình tĩnh lại.
Hiện tại không phải lúc để hoảng loạn, cậu cần tìm ra cách giải quyết vấn đề.
Ngồi xổm bên cạnh máy bán hàng tự động, Ellen uống bia giá rẻ, đồng thời nhanh chóng kiểm tra lại số dư tài khoản của mình.
Sau đó, hắn tuyệt vọng nhận ra — số tiền trong tài khoản căn bản không đủ để trang trải chi phí sinh hoạt trong ba tháng tới.
Dù có cập nhật lại bao nhiêu lần, số dư tài khoản cũng không thể tăng thêm dù chỉ một xu.