Dựa vào đâu kẻ quấy rối tìиɧ ɖu͙© lại không sao, còn anh – nạn nhân – lại phải gánh hậu quả?
Graylin dùng găng tay trắng chỉ xuống mặt bàn:
"Nếu cậu có chút hiểu biết, thì không nên hỏi những câu ngu xuẩn như vậy."
Ellen không phải một tân binh ngây thơ mới bước vào quân đội. Chỉ trong tích tắc, cậu liền hiểu ra vấn đề.
Vì cậu chỉ là dân thường.
Còn Reid xuất thân từ tầng lớp thượng lưu trong quân đội.
Nếu có chuyện gì xảy ra, sẽ luôn có người ra mặt bảo vệ Reid. Còn bản thân Ellen – chẳng qua chỉ là một món đồ chơi đã qua sử dụng và bị vứt bỏ.
Trước đây, Ellen từng dành một chút kỳ vọng cho Graylin. Cậu nghĩ rằng anh hùng tinh tế trong truyền thuyết sẽ khác với đám quý tộc còn lại. Nhưng hóa ra, tất cả đều cùng một giuộc – những kẻ đứng trên cao, nghiền nát người khác dưới chân mình.
Ellen siết chặt nắm đấm, vẫn chưa chịu từ bỏ:
"Vậy… còn báo cáo thăng chức của tôi thì sao?"
Graylin như thể vừa nghe thấy một chuyện vô cùng buồn cười, khẽ nhướng mày.
C4
"Công tác của cậu đều bị đình chỉ, vậy mà còn muốn thăng chức?"
Câu hỏi này cần thiết phải hỏi sao?
Lúc này, Ellen mới nhìn thấy bản báo cáo thăng chức của mình nằm trong thùng rác gần đấy. Trên đó dán một bức ảnh vô cùng quen thuộc — một thanh niên tóc đen, mặc quân phục ngay ngắn, ánh mắt sắc bén như loài báo, nhìn thẳng vào ống kính.
Đó chính là Ellen khi vừa gia nhập quân đội, hồi vẫn còn ngây thơ tin rằng mình có thể đánh bại Trùng tộc, cứu rỗi thế giới, và trở thành một anh hùng tinh tế nổi danh như Graylin. Ngay cả trong ảnh thẻ, cậu cũng tràn đầy khí thế hiên ngang.
Không thông qua.
Vài chữ đỏ chói mắt đập vào tầm nhìn.
Nét chữ mạnh mẽ, rồng bay phượng múa, không cần hỏi cũng biết là của Graylin. Đúng là một anh hùng — ngay cả chữ viết cũng kiên nghị đến vậy.
Ellen cảm thấy trái tim mình vỡ vụn.
Giống như tất cả nỗ lực của cậu đều bị phủ định hoàn toàn.
Ellen hít sâu một hơi, ngẩng đầu hỏi:
"Thưa ngài, tôi có thể nhờ ngài một việc không?"
"Nói đi."
"Tôi muốn lấy lại bản báo cáo này."
Ít nhất, đừng để nó nằm trong thùng rác.
Cậu thanh niên tóc đen với vẻ mặt ủ rũ, trông không khác gì một con chó nhỏ lang thang không nhà để về.
Graylin lặng lẽ nhặt tập tài liệu từ thùng rác lên. Đôi găng tay trắng tinh phủi nhẹ một chút, sau đó anh nghiêm túc xem lại nội dung bên trong.
"Đây thực sự là một bản báo cáo xuất sắc. Trong nhiệm vụ lần này của Hào Tinh, cậu là người có thể trạng tốt nhất trong toàn nhân loại. Ý chí cũng rất kiên cường. Từ các báo cáo nhiệm vụ trước đây có thể thấy điều đó."
Khóe môi Ellen hiện lên một nụ cười chua chát.
Xem đi, mấy kẻ lãnh đạo này lúc nào cũng như thế — vừa cho một cái tát, liền đưa thêm một viên kẹo ngọt.
Những lời khen này, vào lúc này, chẳng còn chút giá trị nào đối với Ellen. Chúng chỉ là một cách nói hoa mỹ để đẩy cậu đi mà thôi.
Đầu ngón tay hai người vô tình chạm nhau. Graylin hơi khựng lại, sau đó nhanh chóng thu tay về.
Sắc mặt anh thoáng có chút kỳ lạ, còn ánh mắt nhìn Ellen thì lại giống như đang nhìn thứ gì đó vô cùng đáng ghét. Chắc hẳn, trong lòng Graylin lúc này, cậu chẳng khác nào một nguồn lây nhiễm của "căn bệnh đồng tính" vậy.
Cuối cùng, Graylin cất giọng nhàn nhạt:
"Ellen, thay ta gửi lời hỏi thăm đến các em của cậu. Ngoài ra… có lẽ rời đi cũng chưa hẳn là chuyện xấu."
Ellen chậm rãi thở ra một hơi, bước ra khỏi phòng chỉ huy, nhìn chằm chằm vào tờ giấy trong tay với ánh mắt đầy trầm ngâm.
Không phải chuyện xấu?
Cậu không thể tưởng tượng được trên đời này còn có chuyện gì tệ hơn việc bị đình chỉ công tác và trượt thăng chức nữa.
Người ta thường nói, mùa đông là thời điểm thể hiện rõ nhất sự phân chia giai cấp. Một bộ quần áo giữ ấm tốt một chút đã có giá xa xỉ, huống hồ Ellen còn muốn mua cho cả gia đình mình mỗi người một bộ mới.
Giờ đây, tất cả số tiền dành dụm cho quần áo mùa đông ấy đã tan thành mây khói cùng với cuộc điều tra chết tiệt này.
Có lẽ mình nên thử cầu xin Graylin thêm lần nữa?
Biết đâu anh ta động lòng thương hại mà cho mình tiếp tục ở lại?
Với quyền lực của Graylin, giúp đỡ một chuyện nhỏ như thế chẳng khác nào trở bàn tay.
Sau bao nhiêu năm cố gắng phấn đấu, Ellen hiểu rõ một điều: Trong gia đình, cậu là trụ cột. Nhưng trong quân đội, cậu chỉ là một mảnh ghép dư thừa, có hay không cũng chẳng quan trọng.
Trái đất sẽ vẫn quay, dù có một Ellen hay không.
Tôn nghiêm ư? So với cuộc sống của các em mình, nó chẳng đáng là gì cả.
Cầu xin Graylin thêm lần nữa vậy.
Cầu xin anh ta đi.
Ellen xoa mặt mình, cố gắng nặn ra một nụ cười vừa đủ tươi tắn nhưng không quá nịnh nọt. Cậu đưa tay quét thẻ, mở cửa phòng chỉ huy lần nữa — may mắn thay, quyền ra vào của cậu vẫn chưa bị vô hiệu hóa.
Nhưng ngay khoảnh khắc cánh cửa mở ra, một giọng nói trong trẻo vang lên từ vị trí của Graylin:
"Không sao cả, ta muốn thì ta cứ muốn! Ta là vị hôn thê của ngài, vậy mà mỗi năm sinh nhật ngài đều không ở bên ta. Ta muốn một tinh cầu thì đã sao nào?"
Ellen sững sờ.
Đã lâu lắm rồi cậu chưa nghe thấy giọng nói của một cô gái.
Không thể không cảm thán — thật dễ nghe làm sao.
Ngay cả khi đang làm nũng vòi quà, giọng cô ấy vẫn đáng yêu đến vậy.
Nếu Ellen có bạn gái, cậu cũng sẵn sàng tiêu tiền vì cô ấy.