Cùng lúc đó, một loạt tin nhắn chói mắt từ đầu kia của màn hình bắn ra.
[Tử Biếи ŧɦái]: Tiểu bảo bối, vừa mới thấy em vào phòng chỉ huy, chẳng lẽ báo cáo thăng chức của em đã thông qua rồi?
[Tử Biếи ŧɦái]: Ta đã giúp em thông qua các mối quan hệ quan trọng, chuẩn bị cảm ơn ta thế nào đây?
Còn có nữa sao?!
Ellen cảm thấy những ngày dài kiên nhẫn cuối cùng cũng có thể kết thúc, cậu không thể không cảm thấy có chút tiếc nuối.
Nếu phải đi, ít nhất cũng phải làm rõ ràng mọi chuyện.
Reid tiên sinh, ngài đây chắc chắn là rất giàu có phải không?
Vào những lúc tuyệt vọng nhất, Ellen cũng đã phải chấp nhận những công việc tăm tối, mà những việc này là điều mà người khác không bao giờ có thể nhìn thấy —những hành động xấu xa mà chẳng ai muốn đối mặt. Giờ đây, cậu cuối cùng có thể tự giải quyết vấn đề của mình.
[Ngồi đợi tiền rơi]: Ha ha, thật sự cảm ơn anh rất nhiều.
[Ngồi đợi tiền rơi]: Tối nay gặp ở khu A.
[Ngồi đợi tiền rơi]: Tôi sẽ đưa cho anh một món quà.
Chưa kịp đóng giao diện, đối phương đã bắt đầu liên tục nhắn tin.
[Tử Biếи ŧɦái]: Bảo bối, là muốn đem chính mình tặng cho ta sao?
[Tử Biếи ŧɦái]: Tới phòng của ta hay là phòng em đều được. Hôm nay khi ta làm áp lực kiểm tra, trong đầu toàn là em, □□ phân tích số liệu S cấp, có muốn thử một lần không?
[Tử Biếи ŧɦái]: Ta cần chuẩn bị cái gì đây?
Phớt lờ những tin nhắn quấy rầy liên tục gửi đến, khuôn mặt Ellen lạnh băng. Cậu nhét thiết bị liên lạc vào túi quần, cả người toát ra khí lạnh. Dáng vẻ ấy khiến những đồng nghiệp đang hôn môi nhau trong khu vực dành cho người đồng tính cũng không dám lại gần trêu chọc, chỉ biết ngượng ngùng tách nhau ra, ai nấy đều vô cùng lúng túng.
Sau khi trở về phòng, chàng trai tóc đen mở kho vũ khí, tùy ý chọn một món đồ thích hợp.
Ellen tính toán thời gian trong đầu — phần thân tàu bị tinh lưu phá hủy, hệ thống giám sát khu vực A cũng vừa lúc bị hư hỏng. Để sửa chữa hoàn toàn cần khoảng mười giờ. Tuy khoang chứa hàng ở khá gần, nhưng vào lúc này, đó lại là lựa chọn tốt nhất của cậu.
Còn về Reid, tên ngu xuẩn cao lớn đó, ngoài gia thế mạnh hơn cậu thì chẳng có gì cả, nếu thực sự động tay động chân, Ellen chắc chắn sẽ giành phần thắng.
Ở một góc tối tăm trên một chiến hạm vô danh —
Nụ cười dịu dàng của đội trưởng tóc vàng biến mất hoàn toàn, ánh mắt tràn đầy yêu thương phút chốc trở nên lạnh lẽo. Hắn lạnh lùng nhìn đám đàn ông đang rêи ɾỉ trong góc, trong tay cầm một chiếc khăn tay màu trắng.
Đó chỉ là một chiếc khăn lông rẻ tiền, vốn chẳng có chút giá trị nào. Nhưng vì mang theo mùi hương của người đó, nó trở thành thứ khiến đám người này tranh giành điên cuồng.
Cuối cùng, kẻ thắng cuộc đã giành được nó.
“Lần sau còn dám trộm đồ của em ấy, ta sẽ ném các ngươi ra ngoài chiến hạm.”
Nếu Ellen có mặt ở đây, cậu chắc chắn sẽ nghĩ Reid điên rồi. Những người này đều là đồng đội kề vai chiến đấu với hắn.
Nhưng với Reid, bọn họ lại là những kẻ tranh đoạt bạn đời với hắn.
“Em ấy... là của ta! Chỉ có thể là của ta! Đám hạ tiện các ngươi căn bản không phải đối thủ của ta!”
Người đàn ông tóc vàng hung hăng đá những kẻ đã hoàn toàn mất khả năng phản kháng dưới chân, ánh mắt đầy vẻ tàn nhẫn, cho đến khi bọn họ không còn chút phản ứng nào.
Sau đó, hắn cúi đầu nhìn chiến lợi phẩm trong tay — một chiếc khăn lông đã cũ, có dấu hiệu bị giặt qua nhiều lần. Đôi mắt thô bạo thoáng chốc trở nên dịu dàng.
Nước bọt bắt đầu tràn đầy khoang miệng, ánh mắt Reid càng lúc càng mê đắm, thậm chí còn có phần cuồng loạn.
Cuối cùng, không thể cưỡng lại sự hấp dẫn đến từ tận sâu trong linh hồn, Reid vùi đầu thật sâu vào chiếc khăn lông của Ellen, điên cuồng hít hà mùi hương còn sót lại bên trong.
“… A! Là mật hương! Ta có thể ngửi thấy mùi mật hương trên người em ấy! Bảo bối của ta, đã trưởng thành rồi…”
Chỉ một chút hương thơm mơ hồ cũng khiến Reid không kiềm chế được bản thân.
Rõ ràng, những đội viên khác đã có dấu hiệu trưởng thành, các chiến sĩ liên kết với họ cũng đã nếm trải hương thơm sơ mật. Nhưng chỉ có tiểu hoa hồng của hắn — Ellen, vẫn hoàn toàn không nhận ra sự khác biệt của bản thân.
Nhưng… không sao cả.
Reid nhìn về phía thiết bị giám sát, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười rạng rỡ. Trên khuôn mặt tuấn tú của hắn dần xuất hiện những đường vân kỳ dị — chỉ những cá thể trùng đực trong thời kỳ cầu ngẫu mới có.
Thời gian theo đuổi bạn đời mà hắn đã lãng phí… hắn sẽ bù lại tất cả.
Cái bóng in trên sàn nhà bắt đầu vặn vẹo dữ dội, dần dần biến thành một thứ không thể gọi tên.
Tại hành lang tả huyền khu A, những lỗ hổng đường kính lên đến 10 mét đã được các kỹ sư dùng hợp kim nano vá lại. Loại vật liệu này có thể tự động tái cấu trúc và sửa chữa dựa trên kết cấu thân tàu, nhưng cần một khoảng thời gian nhất định để hoàn thành.
Những sợi hợp kim nano phát ra ánh sáng trắng mờ nhạt, khiến cả hành lang trông như một cái tổ nhện khổng lồ. Ánh đèn cảnh báo màu đỏ chớp tắt không ngừng, càng làm cho không gian trở nên u ám và quỷ dị.
Muốn làm chuyện mờ ám ở đây, quả thực cần rất nhiều dũng khí.
Chỉ có kẻ điên… hoặc thiên tài mới dám làm vậy.
Ellen nín thở, cậu có thể nhìn thấy rõ ràng Reid đang đứng ngay phía trước, khoảng cách không xa lắm. Dáng vẻ của đối phương thoạt nhìn giống như một con người bình thường, nhưng lại mang đến cho cậu một cảm giác bất an mãnh liệt.
Nếu xét về thực lực chiến đấu, Reid chắc chắn không phải đối thủ của Ellen. Ai bảo cậu lớn lên từ một hành tinh rác rưởi, nơi ngay cả chim chóc cũng chẳng buồn ghé qua, còn Reid thì đến từ một hành tinh cấp A có địa vị cao quý hơn nhiều? Ellen tuy mạnh, nhưng chưa bao giờ đảm nhiệm vị trí đội trưởng.
Tuy nhiên, Ellen cũng từng nghe qua vài tin đồn — Reid chẳng phải nhân vật quan trọng gì trong gia tộc khổng lồ của mình. Hắn chỉ là một kẻ bị gạt ra ngoài rìa, không có quyền lực thực sự. Nếu không, hắn đã chẳng phải nhận nhiệm vụ nguy hiểm như thế này.
Ellen giơ vũ khí, chĩa thẳng vào huyệt thái dương của Reid.
“Mau nói mật mã ngân hàng của anh cho tôi.”
“Bảo bối, ta yêu em.”
Hai giọng nói vang lên cùng lúc, tạo ra một khoảnh khắc có phần lúng túng.