Bản Thần Còn Chưa Chết Đâu!

Chương 4

Hắn sững sờ rất lâu, đưa tay chạm lên mặt, bàn tay đầy nước mắt.

“Nàng ấy…” Hắn nhớ lại đôi mắt kia, lẩm bẩm: “Rất quen thuộc…”

Đôi mắt đó, giống hệt đôi mắt của tượng thần Quỳnh Hoa mà mẫu thân hắn từng lén thờ phụng.

Là Thượng thần Quỳnh Hoa sao? Là thần hộ quốc của Đại Chiêu chúng ta trở về rồi sao?

Âm thanh hoan lạc từ đầu phố truyền đến đánh thức hắn.

Hắn vội vã bịt miệng, hít sâu một hơi, đi về hướng Đông.

Chốn phồn hoa bị bỏ lại sau lưng.

Gió đêm thổi qua, tên ăn mày vén mái tóc dài che trán lên, để lộ một đôi mắt sáng rực.

Từ một kẻ dật dờ sắp chết, trong lòng hắn đã có phương hướng, từng bước đi dần dần trở nên kiên định.

Sau nhiều ngày quan sát, Ban Ngọc đặt quầy bói toán của mình ở Hoa Nhai.

Nói đến phồn hoa, có nơi nào sánh bằng Hoa Nhai khi màn đêm buông xuống chứ?

Tại nơi son phấn này, nàng nhanh chóng trở thành một thần bà có tiếng.

“Phía trước Phần Nguyệt Lâu có một vị thần bà, có thể bói toán mọi thứ, nói quá khứ chưa từng sai lệch, muội muội cũng đi cầu một quẻ đi?”

“Trông nàng ta thế nào?”

“Hình dáng thế nào ta cũng không nhớ rõ, chỉ thấy y phục rách rưới, ăn mặc có phần kỳ quái, nhìn giống như một kẻ lang thang… Đôi mắt lại rất thần kỳ, ta không dám nhìn mà lại muốn nhìn, giọng nói cũng vô cùng dễ nghe, tựa như đang nói thẳng vào lòng ta!”

“Nhưng ta không biết bát tự của mình…”

“Kỳ lạ là vị thần bà ấy không cần bát tự. Có lúc nàng ta chỉ thổi nhẹ một hơi lên người muội, có lúc lại bảo muội đưa tay ra, chỉ cần nắm lấy tay muội là có thể nói rõ mọi điều…”

Danh tiếng lan rộng, không ít người quyền quý cũng lặng lẽ đến vào ban đêm, bái phỏng cầu quẻ.

Tất nhiên Ban Ngọc sẽ không từ chối ai. Ngươi dám hỏi, ta dám giải.

Trong mắt nàng, phàm nhân chẳng qua cũng chỉ cầu tài, cầu công danh, cầu nhân duyên, cầu trường thọ. Những điều ấy, nàng nắm rõ trong lòng bàn tay.

Nhưng náo nhiệt suốt bốn mươi tám ngày qua, nàng lại chưa từng gặp một ai cầm đèn đến cầu quẻ.

Cũng phải thôi, mỗi đêm nàng đều đặt quầy bói toán ngay giữa phố hoa phồn hoa nhất. Nơi đây đèn đuốc rực rỡ, người đến cầu quẻ, nào cần phải thắp đèn chứ?

“Thì ra là vậy…” Ban Ngọc dường như hiểu ra điều gì đó: “Ở chồn này đường nào cũng sáng rực, vốn dĩ không cần phải đốt đèn. Nói như vậy người có thể cầm đèn tìm đến ta, ắt hẳn là những kẻ không nhìn thấy đường đi trong cõi thế gian phồn hoa này. Chỉ là, những kẻ như vậy… Có được mấy người?”

Nàng bốc nắm cánh đào ném lên không trung. Khi hoa rơi lại vào lòng bàn tay, từ cả một nắm chỉ còn bốn cánh.

“Quả nhiên, bốn phương có người cầm đèn…” Ban Ngọc khẽ mỉm cười: “Người ta chờ đợi, không phải chỉ có một.”

Đêm thứ bốn mươi chín, mưa như trút nước, phố hoa đèn đóm chưa tắt nhưng trước mỗi cửa nhà lại không một bóng người.

Nàng bấm quẻ, đã hiểu: “Tối nay, sủng phi trong cung bệnh nặng, Hoàng đế hạ lệnh cấm ca vũ mười ngày, phố hoa đóng cửa ngừng khách.”