Ban Ngọc nhìn về phía tên ăn mày kia.
Con hẻm nhỏ quá tối, ánh đèn rực rỡ nơi vương đô phồn hoa không thể soi rọi đến đây. Trong lúc mơ hồ, nàng chỉ thấy trên đỉnh đầu hắn có một tầng tử khí mỏng nhẹ đang bay vòng vòng. Đôi mắt nàng lóe sáng, bước lên một bước, đưa tay ra.
Tên ăn mày không hiểu ý, nhưng khi nhìn vào mắt nàng, hắn lại sững sờ, ngơ ngẩn vươn tay chạm vào nàng.
Ban Ngọc nắm lấy tay hắn, khép hờ mắt.
“Tiền kiếp của ngươi, sinh ra trong hoàng thất. Trên sổ mệnh, ngươi vốn có thể làm một hiền vương, phụ tá ấu đế vững vàng ngồi trên ngai vị, công thành danh toại, sau đó chết già…” Nàng nhẹ giọng nói.
Tên ăn mày đột nhiên cười hì hì: “Hoàng thất? Tiểu thần bà, ngươi nói là hoàng thất của Đại Chiêu, hay là hoàng thất của Đại Sở? Ta là hoàng tộc họ Tiêu của Đại Chiêu, hay là hoàng tộc họ Bạch của Đại Sở đây?”
Ban Ngọc đáp: “Tiêu. Tiền kiếp của ngươi mang họ Tiêu. Tử khí trên người chưa diệt, có thể thấy quốc vận của Đại Chiêu chưa đứt…”
Dứt lời, nàng mở mắt: “Thật kỳ lạ. Nếu đã vậy, vì sao Đại Chiêu lại bị Đại Sở thay thế?”
“Bởi vì thần hộ quốc của Đại Chiêu đã ngã xuống, sau đó sinh ra tân thần, lại trở thành hộ thần của hoàng tộc họ Bạch Đại Sở. Từ lúc ấy, con dân Đại Chiêu liền trở thành cỏ rác.”
Tên ăn mày cười yếu ớt, ho nhẹ vài tiếng, nói tiếp: “Tiểu thần bà, ngươi có chút bản lĩnh đấy. Ta không biết tiền kiếp của mình có phải hoàng thất hay không, nhưng ta không quên được, trong người ta chảy dòng máu Đại Chiêu… Nhưng thì sao chứ? Ta sắp chết rồi. Dưới sự thống trị của Đại Sở, người Đại Chiêu chúng ta làm gì còn đường sống? Chỉ cần dính một giọt máu Đại Chiêu thì đã định là thứ bần tiện, bị người ta chà đạp, cuối cùng như ta, chết dần chết mòn trong địa ngục nhân gian này…”
Ban Ngọc nhìn thấy.
Nàng thấy ba năm trước, tên ăn mày này còn là một thư sinh trong thư viện. Sau đó vì bị người ta tố giác mẫu thân là người Đại Chiêu, bị phụ thân huynh trưởng ruồng bỏ, lưu lạc đầu đường.
Ban Ngọc thu tay về, nhàn nhạt nói: “Ngươi không phải ăn mày, cũng sẽ không chết.”
Ngón tay nàng chỉ về hướng Đông: “Đi về hướng Đông, gặp một tòa miếu hoang liền dừng lại, tu sửa lại mái ngói. Đến ngày thứ ba sau cơn mưa, nữ nhân đầu tiên bước vào miếu sẽ mang đến cho ngươi tiền đồ sáng lạn.”
Tên ăn mày như bị lời nói của nàng thắp sáng, trừng to mắt: “Thật sao? Dù thế gian này đã khó khăn đến vậy, dù ta đã lưu lạc thành ăn mày, vẫn còn cơ hội ngẩng cao đầu mà sống sao?”
Ban Ngọc đặt tay lêи đỉиɦ đầu hắn, như thần linh ban phúc lành, nhắm mắt nói: “Đi đi. Chúng sinh đều sẽ có ngày đón bình yên. Hãy hành thiện… Kiếp này, ngươi sẽ bù đắp tiếc nuối của kiếp trước, bảo hộ người mà ngươi muốn bảo hộ.”
Tên ăn mày nhắm mắt, không biết vì sao, nước mắt lại tuôn như mưa.
Đến khi mở mắt, trước mặt đã không còn bóng dáng của ai.