Bàn bói của Ban Ngọc đặt ngay dưới Phần Nguyệt Lâu, mặc cho bên ngoài gió mưa cuồng loạn, chốn này lại không một tia gió lọt vào.
Nàng lấy ra một nắm cánh đào, hờ hững đùa nghịch.
Bỗng dưng, hàng chuông bạc treo dưới mái hiên Phần Nguyệt Lâu rung lên dữ dội, tựa như bị cuồng phong quét qua, ngân vang không ngớt.
Sương mù dày đặc lan tràn, không bao lâu đã che khuất ánh đèn của nhân gian, khiến phố hoa rơi vào một mảnh tĩnh mịch.
Ban Ngọc thu đôi chân vốn đang gác lên bàn bói lại, nheo mắt nhìn về phía màn sương dày, nhìn thấy giữa đó le lói ánh sáng của một chiếc đèn mông lung.
Một chiếc hoa đăng lưu ly, màu sắc rực rỡ, đang chậm rãi trôi đến dưới gốc cây hoè cách đó không xa.
Khóe môi Ban Ngọc khẽ nhếch lên, cười nói: “Ma khí rất nặng! Tôn giá lai lịch không nhỏ đâu nhỉ?”
Nhìn luồng ma khí kia, tựa như là gánh trên mình toàn bộ ma khí và huyết nghiệt của Ma Vực…
Kẻ đến, có lẽ là Ma Tôn.
Không ngờ, người cầm đèn đến cầu quẻ đầu tiên, lại là Ma Tôn.
“Nghe nói cô nương có thể bói ra vạn vật của thế gian, nên ta đặc biệt tới đây cầu quẻ.” Giữa làn sương trắng, một giọng nói trong trẻo vang lên, tiên khí lượn lờ, nhưng âm cuối lại hơi khàn, hiển nhiên là đã bị ma khí ăn mòn.
Ban Ngọc nghe vậy, không khỏi thầm khen một tiếng giọng hay, sau đó lại tiếc nuối nghĩ thật đáng tiếc, một giọng nói hay như vậy, lại thuộc về một Ma Tôn.
Nàng cất giọng: “Ma Tôn đại nhân khách khí rồi. Người đến đều là khách, mời ngồi trước bàn bói.”
Mưa rơi lộp bộp lên phiến đá xanh, từng giọt nước tròn xoe kết thành một con đường, kéo dài từ ánh đèn lờ mờ dưới gốc hoè cho đến bàn bói của Ban Ngọc.
“Vậy thì, xin quấy rầy.” Giọng nói của Ma Tôn có chút run rẩy, chẳng khác nào chiếc đèn trong tay hắn, nhẹ nhàng lay động giữa làn mưa mờ ảo.
Hắn bước đi chậm rãi.
Ban Ngọc nâng cánh hoa đào trong tay lên, lười biếng tự hỏi, tên ma vật này, sao lại đi chậm thế chứ? Chẳng khác nào một khuê nữ chưa xuất giá.
Thế nhưng, cánh hoa đào trong tay nàng lại trả về một đáp án đầy khó hiểu.
Tình kiếp.
“?” Ban Ngọc nghi hoặc, kẹp cánh hoa đào giữa hai ngón tay, trong lòng thầm hỏi, vì sao lại là tình kiếp?
Sợ rằng chỉ là một giấc mộng thoáng qua như hoa trong gương, trăng trong nước, vậy nên không dám quấy nhiễu.
“Ma vật này đúng là kỳ lạ.” Ban Ngọc cau mày nói.
Theo từng bước chân của Ma Tôn, một luồng áp lực khủng khϊếp cuốn đến, trong thoáng chốc, đi theo cùng sự áp lực ấy là vô số dòng suy nghĩ cuồn cuộn, không rõ ràng, tựa như sóng dữ ào ạt tràn vào giữa trán nàng.
Tinh ngọc trên trán nàng chợt run lên khe khẽ, lạnh như băng.
Cơn lạnh buốt làm giữa trán đau nhói, làm nàng sực tỉnh.
Ban Ngọc nhạy bén bắt được một tia khí tức vô cùng quen thuộc từ luồng khí tức này.
Chẳng lẽ… Là cố nhân?
Nàng mở miệng hỏi: “Ma Tôn đại nhân, đây là lần đầu ngài tới đây sao?”
“Không phải.” Giữa màn sương trắng, dần dần hiện ra một bóng dáng mơ hồ. Ma Tôn khoác một chiếc áo choàng, dừng bước trả lời: “Ta đã đứng dưới gốc hòe đó, nhìn nàng suốt bốn mươi chín ngày.”
“Hả? Vậy tại sao hôm nay mới dám tiến lên cầu quẻ?”
Ma Tôn im lặng hồi lâu, chậm rãi đáp, giọng nói hơi run: “Hôm nay xem hoàng lịch, thấy có ghi.. Nên cầu quẻ.”
Ban Ngọc: “…”
Ò, thì ra là một con ma vật biết xem hoàng lịch.
Tác giả có lời muốn nói:
Ma Tôn: “Bởi vì bốn mươi tám ngày trước, ta quá kích động, lòng chẳng thể bình tĩnh. Mỗi lần đến gặp nàng, ta đều xúc động đến mức nói chẳng nên lời. Hôm nay ta tự tát mình một cái, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, chỉnh đốn dung mạo rồi chạy tới gặp nàng.”
Câu hỏi: “Ma Tôn, con trai ngài đâu?”
Ma Tôn: “Con trai?? Không quan trọng! Thê tử trở về rồi, con trai tính cái gì!!”
Tiểu Ma Quân đang bỏ nhà ra đi: “???”