Vờn Trăng

Chương 4

Ngay đối diện là một tòa tứ hợp viện uy nghiêm, cổ kính. Dưới màn đêm, nó lặng im như một dã thú đang ngủ đông. Trước cổng có đôi sư tử đá uy phong đặt chân lên quả cầu thêu, cổng lớn mở rộng, một bức bình phong lớn dựng bên trong.

Lúc ra khỏi nhà, Vương Doanh Kiều đã đưa cho cô một tấm thẻ ra vào.

Cô nắm chặt tấm thẻ, bước về phía cổng lớn. Phía sau còn có vài đôi nam nữ đi theo, để tránh trông mình quá lén lút, cô kìm lại cảm giác lo lắng trong lòng rồi đi thẳng đến cửa, đưa thẻ quẹt vào máy quét, nhưng cánh cửa không hề nhúc nhích.

Bỗng dưng, một giọng nam vang lên từ phía sau:

“Em gái, chỗ quẹt thẻ ở phía trên, chỗ em quẹt là nhập mật mã.”

“…”

Ngay sau đó là một tràng cười vang vọng.

Dù cô có cố gắng đến đâu cũng không giấu được việc mình chẳng thuộc về nơi này.

Cô bước vào cổng, vừa đi qua, giọng nói ban nãy lại cất lên bên tai:

“Em tìm Già Nam à?”

Cô liếc nhìn anh ta, gật nhẹ: “Dạ.”

Người kia nhìn Tô Kiến Thanh từ trên xuống dưới, trong mắt lộ vẻ tán thưởng đối với ngoại hình của cô, sau đó ra vẻ nhiệt tình dẫn đường cho cô.

Tứ hợp viện này rất lớn, hai dãy đông tây kéo dài hun hút, khiến con đường dẫn đến chính điện cũng dài vô tận. Cô bước đi trong thấp thỏm. Một đoàn người cùng nhau tiến vào, cô bị kẹt lại giữa dòng người. Dọc đường, cô tò mò về kiến trúc nơi đây nhưng lại không dám nhìn nhiều, chỉ có thể lặng lẽ quan sát bằng khóe mắt.

Đi qua mấy vòng quanh co, cuối cùng họ dừng lại trước một gian khách sảnh. Cửa kéo bằng gỗ đỏ được đẩy ra, ngay lập tức mùi nước hoa và khói thuốc đặc quánh ập vào mặt, Tô Kiến Thanh ngộp thở đến mức choáng váng.

Cô bịt miệng, cố gắng kiềm chế tiếng ho. Trong lúc đó, một cô gái đi cùng cô uyển chuyển ngã vào lòng một người đàn ông trên sô pha, làm nũng:

“Sao anh không đợi bọn em đến rồi mới chơi? Không nể mặt nhau gì cả nha?”

Người đàn ông cười, đưa tay véo má cô gái kia, nhẹ giọng dỗ dành.

Trong phòng khách có đến bốn, năm người đàn ông, trên bàn vương vãi bài tây và xúc xắc. Nếu Tô Kiến Thanh đoán không lầm thì bọn họ đang đánh bạc. Khung cảnh hỗn loạn, trụy lạc, đậm chất xa hoa của giới thượng lưu.

Hàng mày cô càng nhíu chặt hơn.

Căn phòng này có gì? Đàn ông, tiền bạc, thuốc lá, rượu mạnh, lời lẽ thô tục.

Còn căn trọ của Vương Doanh Kiều thì sao? Đàn bà, khốn đốn, thân xác rệu rã, bóng tối và nước mắt.

Cũng vào khoảnh khắc ấy, ánh mắt cô dừng lại nơi góc phòng, ở đó có một người đàn ông đang nhìn cô, Kỳ Chính Hàn.

Bàn tay siết chặt của Tô Kiến Thanh bất giác buông lỏng.

Kỳ Chính Hàn ngồi ở mép ngoài cùng, bên cạnh là một chậu lan xanh tốt, cành lá sum suê đổ bóng lờ mờ. Phía sau tán lá, thân hình cao lớn của anh hiện lên rõ nét.

Anh mặc sơ mi trắng, quần tây đen, vắt chéo chân lười nhác tựa vào một góc sô pha.

Có lẽ thấy nóng, cổ áo anh bung hai cúc, ống tay cũng xắn lên lộ ra cánh tay săn chắc đầy nam tính, gương mặt bình tĩnh không chút gợn sóng. Chắc hẳn anh đã uống không ít rượu, vài nơi hơi ửng đỏ, nhưng lúc nhìn cô đôi mắt ấy rất tỉnh táo.