Vờn Trăng

Chương 3

Thấy cô im lặng, lão tài xế không tiếp tục dò hỏi, bật GPS lên rồi cho xe chạy.

Dọc đường, lão ta lại lôi ra vài câu chuyện về mấy cô sinh viên “sa ngã” để nói bóng gió một hồi. Tô Kiến Thanh không buồn trả lời, cố ý đeo tai nghe lên, chặn lại những suy đoán ác ý đó.

Trên cửa kính xe, phản chiếu một nửa gương mặt mờ ảo. Tô Kiến Thanh quàng một chiếc khăn họa tiết caro, vì muốn nhìn rõ hơn nên cô kéo thấp xuống.

Chuyện của Vương Doanh Kiều khiến tâm trạng cô rối bời, mấy ngày nay tinh thần cô không tốt, sắc mặt trắng bệch đến mức dễ vỡ. Tô Kiến Thanh xoa nhẹ giữa hai đầu mày.

Màn hình điện thoại sáng lên, cô nhìn chăm chú vào dòng tin nhắn, là thông báo từ giảng viên chuyên ngành gửi đến.

[Đạo diễn Lộ Trình An tuyển diễn viên cho bộ phim mới, thứ bảy tuần sau thử vai, nhớ đến casting.]

Lộ Trình An là một đạo diễn Hồng Kông nổi tiếng với những bộ phim khai thác sâu vào đề tài tình ái.

Bộ phim lần này được chuyển thể từ một tiểu thuyết, Tô Kiến Thanh đã nghiên cứu nguyên tác từ trước. Nhân vật nữ chính trong truyện là một cô gái thuộc tầng lớp dưới đáy xã hội, cho nên yêu cầu tuyển chọn diễn viên nữ phải có vóc dáng rất gầy. Trong phần yêu cầu casting còn ghi rõ – có cảnh khỏa thân.

Vì buổi thử vai này mà cô đã ép cân suốt một tháng. Thoạt đầu cô còn rất tự tin, nhưng càng đến gần ngày thử vai cô lại bắt đầu căng thẳng.

Năm nay cô đã hai mươi, không danh tiếng, đến một vai diễn cũng chưa có. Chấp nhận cởi bỏ lớp vải trên người, cô sẽ có cơ hội một bước thành danh. Song tới lúc cận kề, những vấn đề mà trước đó cô luôn né tránh nay lại liên tục kéo đến tìm.

Như là: Không có gì xấu hổ khi phải cống hiến bản thân cho nghệ thuật, ngặt nỗi cô nên giải thích thế nào với cha mẹ đây?

Cô đấu tranh hồi lâu, cuối cùng gõ xuống: [Được.]



Ban đêm, Yến Thành vừa rực rỡ vừa lạnh lẽo, hoa lệ nhưng lại bạc bẽo. Đã là năm thứ ba Tô Kiến Thanh sinh sống ở đây. Từng mang theo mộng tưởng hóa phượng hoàng, cô ôm đầy nhiệt huyết bước chân vào thành phố này. Thế mà giờ, nhiệt huyết đã phai nhạt, còn cô lại mắc kẹt giữa ranh giới tiến thoái lưỡng nan.

Đỗ vào khoa Diễn xuất của Đại học C đồng nghĩa với việc đã đặt một chân vào giới giải trí. Thế nhưng khi còn chưa kịp đứng vững, cô đã sắp bị hất văng ra ngoài.

Những cô gái xinh đẹp và có khí chất hơn cô nhiều không đếm xuể. Những người giỏi xã giao và biết lấy lòng người khác hơn cô lại càng không ít. Vậy nên, cô dựa vào đâu để đứng vững trong giới này?

Cô trăn trở mãi về điều đó, nhưng đến tận bây giờ, cuộc sống vẫn chưa cho cô câu trả lời.

Cô lại nghĩ đến Chu Già Nam.

Gã đàn ông đó rốt cuộc là kiểu người thế nào lại làm Vương Doanh Kiều hận không thể rời xa thực nhanh, còn phải nhắc nhở cô cẩn trọng?

Hay nên nói, hắn ta có năng lực lớn đến đâu mà làm cô ấy cảm thấy nếu buông tay rồi sẽ chẳng thể tìm được một cây rút tiền nào tốt hơn thế?

Đang miên man nghĩ ngợi, thông báo từ GPS vang lên, đã đến nơi rồi.

Sau đó, câu trả lời đã hiện ra trước mắt cô.